Chương 10.2: Người chết sống lại

Nhưng lúc này đây cô đã học được cách thông minh, cố ý để lại một đáp án, chờ Oa Oa sao chép xong mới viết đáp án xuống, để đỡ cho loa phóng thanh cứ thúc giục cô nộp bài thi như đòi mạng.

Đồng thời, cố gắng viết chữ khá hơn một chút, để tránh Oa Oa phải đoán mấy chữ như gà bới.

Tuy rằng vì thế mà cô thu hoạch được sự chú ý liên tiếp của thầy giám thị. Nhưng cô cũng không vi phạm kỷ luật, mà vẫn chưa từng ngừng bút, nên "bọn họ" không có lý do trừng phạt cô. Dù sao, ở nơi có "người" giám sát, "bọn họ" cũng phải tuân theo quy tắc của thế giới này.

Về phần nơi không có "người" giám sát - -

Lúc này đây, không biết có phải nữ sinh tóc đuôi ngựa cố ý thi đấu với Hạ Tuyết Nặc hay không, cậu ta trả lời rất nhanh. Hoàn thành trước khi Hạ Tuyết Nặc nộp bài thi, lúc ra khỏi phòng học còn đắc ý dào dạt liếc cô một cái.

Hạ Tuyết Nặc không biết cậu ta làm như thế nào để giúp đỗ người hầu của cô ta gian lận, hoặc là người hầu của cô ta đều là cao nhân không lộ tướng. Tóm lại, sau khi cậu ta rời đi, mấy người cũng nhao nhao nộp bài thi, cùng cậu ta rời đi.

Hạ Tuyết Nặc không có ý định âm thầm đọ sức với những người khác. Trước khi thi, cô đã biết được từ Oa Oa, cô dùng danh tính của mình, âm thầm mời chào một nhóm "thợ da giày", nói là đã tìm được vị trí rõ ràng.

Hạ Tuyết Nặc cũng không biết thật giả, nhưng đi xem một chút cũng không sao, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Sau đó, các cô đã tận mắt thấy tóc vàng chặn đường đi của nữ sinh tóc đuôi ngựa ở dưới tầng.

"Lão đại lão đại, xin nhờ xin nhờ, nể tình chúng ta là bạn học, van cầu cậu cho mình một phần đáp án đi, nếu không buổi tối mình sẽ không qua được cửa kia, sẽ chết đấy!"

Trên mặt tóc vàng không thấy vẻ vênh váo tự đắc sau khi thắng được phần thưởng, bộ dáng khom lưng xoay người rất giống một con chó xù vẫy đuôi cầu xin thương xót.

Bởi vì bọn họ đông người, lại chắn ở đầu cầu thang, Hạ Tuyết Nặc và Oa Oa không thể đi qua, đành phải trốn trong bóng tối, thờ ơ lạnh nhạt.

"Haiz, không phải cậu bám lấy chủ nhân mới sao? Chính là cái người... A, tôi nhớ rồi, học sinh chuyển trường yếu ớt không kéo được bao nhiêu, xương cốt hủy đi cũng không nặng bao nhiêu. Như thế nào, người ta không cần cậu nữa sao?"

Nam sinh trong căn tin lúc trước có ý đồ ngoắc chân Hạ Tuyết Nặc bày ra vẻ mặt trào phúng.

Hạ Tuyết Nặc quay đầu nhìn Oa Oa.

Từ khi giao toàn quyền chuyện liên quan đến đáp án cho búp bê, cô liền không để ý tới nữa, nghe ý tứ của nam sinh, hẳn là đã âm thầm liên lạc với cậu ấy.

"Lão đại, cậu yên tâm, loại người này mình không cần đâu, ghê tởm muốn chết!" Oa Oa phun một câu.

"Làm sao, làm sao có thể chứ." Tóc vàng như là bỗng nhiên bị người chọc thủng tâm sự, cười bồi: "Chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, có quan hệ tốt như vậy --"

"Ai có quan hệ tốt với cậu? Mẹ nó, thật đúng là da mặt dày, không phải lúc mới bắt đầu cậu cũng bắt nạt lão đại sao!"

Điều này có thể liên quan đến sự riêng tư của nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, Hạ Tuyết Nặc lui về phía sau một bước, cũng không muốn biết.

"Không, không phải là do lúc đó mình..."

"Đủ rồi!" Nữ sinh tóc đuôi ngựa vẫn không lên tiếng đột nhiên nói: "Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc tới. Chỉ là tôi đã nói, ở thế giới này vì tự vệ thì làm như thế nào cũng được, nhưng muốn ở lại thì không thể hại người. Cậu đã hại người, tôi sẽ không giúp cậu nữa."

"Không phải là do mình bất đắc dĩ --" Tóc vàng muốn gần nữ sinh tóc đuôi ngựa, lại bị một đám nam sinh vặn cánh tay ấn tại chỗ.

Ngay cả Oa Oa cũng không thể chịu đựng được sự trơ trẽn của tóc vàng lần này. Lại càng không cần phải nói đến người hầu vẫn đi theo tóc đuôi ngựa, mấy nam sinh nói xong liền muốn vung nắm đấm. Nhưng lại bị tóc đuôi ngựa chặn lại.

"Quên đi." Nữ sinh tóc đuôi ngựa lạnh lùng quét mắt, giống như nhìn một người chết: "Cậu đi đi, về sau chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên quan nữa."

Nói xong, phất tay, ý bảo mấy nam sinh buông tóc vàng ra. Trên mặt mấy nam sinh đều là không tình nguyện.

Nói đến đây, Hạ Tuyết Nặc đại khái biết ân oán giữa tóc đuôi ngựa và tóc vàng. Cô vốn không thích nữ sinh ấy, bây giờ ngược lại lại có cái nhìn khác với cậu ta.

Thực ra nữ sinh rõ ràng có thể dùng đáp án giả lừa gạt tóc vàng, như vậy cậu ta đếncả mình đến chết như thế nào cũng sẽ không biết. Hạ Tuyết Nặc thầm nghĩ.

Đập vào mắt, sắc mặt tóc vàng ngay lập tức trở nên hung ác.

"Cậu thật sự không chịu giúp tôi sao?" Tóc vàng lạnh lùng nói.

Cô gái tóc đuôi ngựa không quay đầu lại.

Tóc vàng cắn răng, hung hăng nói: "Tốt, nếu cậu đã bất nhân, vậy cậu cũng đừng trách tôi bất nghĩa!"

Nữ sinh hẳn là cũng nhận ra sự không đúng, bước chân dừng lại một chút.

Lúc này, loa phát thanh vang lên âm thanh cuộc thi kết thúc.

Vô số "người" đi ra khỏi phòng học, vọt xuống tầng.

Hạ Tuyết Nặc ngửa đầu nhìn lên tần, sợ người nào nghĩ quẩn mà nhảy xuống đập vào cô, thật đúng là tai bay vạ gió.

Khi quay đầu lại, tóc vàng bày ra vẻ mặt điên cuồng thần kinh.

Cậu ta cúi đầu, hai mắt trợn trắng, gắt gao nhìn chằm chằm nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, đôi môi mở ra, nói ra một cái tên - -

"Vương Tĩnh Di."

Thanh âm cực nhẹ, nhưng vào tai đuôi ngựa lại không thua gì long trời lở đất. Sắc mặt của cậu ta trở nên xanh trắng mà mắt thường có thể thấy được, cả người đứng ở nơi đó, như là bị sét đánh trúng, không nhúc nhích.

Sau đó từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống theo gò má.

"Mẹ nó... " Một nam sinh đầu đinh vung nắm đấm xông lên.

"Hà Vũ, mẹ nó mày cũng phải chết!" Tóc vàng mạnh mẽ chống đỡ một quyền này, khom lưng trong miệng tràn ra chút máu tươi.

"Che miệng cậu ta lại, nhanh che miệng cậu ta lại!" Không biết ai đang hô.

Sau đó một đám người đồng loạt xông lên, tiếng quyền đấm cước đá không dứt bên tai, nhưng ánh mắt Hạ Tuyết Nặc thủy chung không dời khỏi nữ sunh tóc đuôi ngựa.

Nữ sinh như là lập tức bị rút đi hồn phách, qua hồi lâu ánh mắt mới chớp chớp một cái.

Động tĩnh của bọn họ quá lớn, xung quanh đã có một vòng học sinh vây quanh.

"Học sinh chuyển trường 202403122015, học sinh chuyển trường 20240312033, học sinh chuyển trường 20240312056, học sinh chuyển trường 20240313035, học sinh chuyển trường 20240313062 vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, mời giám thị lập tức đưa đến phòng giáo vụ xử lý."

Không biết có phải là ảo giác của Hạ Tuyết Nặc hay không, cô cảm thấy giọng nói trên loa phát thanh khẩn trương hẳn lên.

Có một tiếng thì thầm xung quanh, bóng tối che giấu khuôn mặt của họ và không thể nhìn thấy biểu hiện của họ.

"Ai trộm tên của tôi? Trong các ngươi là ai trộm tên của tôi!" Vương Tĩnh Di hô to, như điên xông về phía đám học sinh vây xem.

"Có phải cậu hay không?"

"Nói! Có phải cậu trộm tên của tôi hay không!"

"Là cậu?... Hay là cậu!"

...

Vương Tĩnh Di đã sớm không còn sự cao ngạo thận trọng như ngày xưa, kính mắt nghiêng lệch, bím tóc đuôi ngựa chỉnh tề loạn thất bát tao, sợi tóc nhỏ vụn bị mồ hôi làm ướt, dán sát vào trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt điên cuồng.

Trong đêm tối, lộ ra mùi vị nguy hiểm.

"Không phải tôi, đồ điên này, tránh ra!" Một nam sinh chịu không nổi sự dây dưa của Vương Tĩnh Di, dùng sức đẩy cậu ta ra ngoài, giống như cậu ta là đồ rác rưởi xui xẻo nào đó.

Những người khác cũng đều ghét bỏ lui về phía sau, sợ nhiễm chút hơi thở nào của cậu ta.

Vương Tĩnh Di ngã trên mặt đất, trong miệng không ngừng lầm bầm cái gì đó, trên mặt lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, cậu ta ngước mắt lên, tầm mắt chạm thẳng vào Hạ Tuyết Nặc đang trốn trong bóng tối.

"Là cậu! Nhất định là cậu!"

Nữ sinh đã mất đi thần trí, cậu ta rống giận bò dậy, cũng không để ý vết thương trên tay, vọt về phía Hạ Tuyết Nặc. Hạ Tuyết Nặc nhanh chóng lui về phía sau, đυ.ng vào trên người một người.

"Thực xin lỗi." Hạ Tuyết Nặc nhanh chóng quay đầu lại, đúng lúc gặp ánh mắt người phía sau.

Đó là nam sinh đội mũ trùm đầu.