Cũng may buổi chiều ngoại trừ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thầy giáo, Hạ Tuyết Nặc ngược lại không nhận được đãi ngộ gì khác biệt.
Thừa dịp giữa giờ, cô nhanh chóng tuần tra tòa nhà dạy học một lần.
Quả nhiên đúng như cô đoán, trường học dựa theo việc có tên hay không mà tách học sinh ra quản lý. Phòng học của cô ở tầng một coi như náo nhiệt, giữa giờ có bạn học đi toilet, những tầng khác thì không giống nhau, im ắng, giống như khu không người.
Dù là Hạ Tuyết Nặc đã chuẩn bị đủ tâm lý, cũng ngừng thở nhưng vẫn lo sợ bất an, sợ không cẩn thận phát ra âm thanh gì, mấy chục khuôn mặt mặt không chút thay đổi "soạt" quay lại nhìn chằm chằm cô, tình cảnh kia suy nghĩ một chút cũng đủ dựng thẳng tóc gáy rồi.
Cũng may chuyện cô dự đoán cũng không có xảy ra.
Tuy rằng cái loại cảm giác bị giám thị quen thuộc này như hình với bóng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Có mấy lần Hạ Tuyết Nặc nhịn không được quay đầu lại, lại chỉ thấy "Người mất đi họ tên" vùi đầu dựa bàn, ngòi bút viết không ngừng, phát ra tiếng "xào xạc" theo quy luật. Động tác của mọi người giống như copy paste, lộ ra sự máy móc như rối gỗ.
Kỳ quái chính là, trong tòa nhà dạy học chỉ có phòng làm việc của giáo viên, cửa bị khóa, cách thủy tinh nhìn vào bên trong, bên trong tối om om, hẳn là đã lâu không có người ở.
Nhưng không tìm thấy cái gọi là "phòng giáo vụ".
Điều này mặt khác cũng chứng thực phỏng đoán của Hạ Tuyết Nặc.
Phòng giáo vụ trong truyền thuyết kia có lẽ có liên hệ gì đó với phòng y tế, dù sao Hạ Tuyết Nặc cũng đã nhìn thấy người phụ nữ cầm danh sách ở đó.
Chỉ là, chỉ cần nghĩ đến hành lang sâu thẳm giống như cái miệng to như chậu máu kia, không khí ẩm ướt vô cùng lo lắng, cùng với tiếng nhai lít nha lít nhít... Toàn thân Hạ Tuyết Nặc đều không thoải mái.
Thế giới đen tối rất sớm.
Nương theo một chút ánh sáng đêm đen, Hạ Tuyết Nặc nhạy cảm cảm giác được biến hóa của bạn học xung quanh.
Sợ hãi căng thẳng.
Không khí dần dần ngưng trệ, áp lực làm cho người ta hít thở không thông.
Bên ngoài trường thi.
"Làm sao bây giờ? Tôi còn chưa học thuộc từ vựng, sắp thi rồi, làm sao bây giờ?"
"Không xong rồi, rõ ràng mình đã nhớ kỹ, sao bây giờ không nhớ nổi cái gì vậy!"
"Tôi không muốn chết, không muốn chết!"
…
Có học sinh thần kinh yếu không chịu nổi bồi hồi ở trên hành lang, vừa đi vừa lầm bầm cái gì đó, cảm xúc dần dần mất khống chế, khống chế không được lấy tay đập đầu, thậm chí nặng nề đυ.ng vào vách tường.
"Bịch" "Bịch" "Bịch"...
Một cái ngay sau một cái, từng chút một vang lên.
Mãi cho đến khi đầu chảy máu.
Cho dù là tâm lớn như Oa Oa cũng khẩn trương nắm chặt nắm đấm, đi qua đi lại, trong miệng cầu toàn bộ thần phật đầy trời, tính cả Thượng Đế thiên sứ một lần.
Chẳng qua cuối cùng vẫn là cầu đến trên người Hạ Tuyết Nặc.
Dù sao, ở trong thế giới này, thành tích là trên hết, thần phật không có hiệu quả.
"Lão đại, mình dựa vào cậu, cậu nhất định phải giúp mình."
Bởi vì vị trí thi là cố định, cho nên Hạ Tuyết Nặc và Oa Oa vẫn một phòng thi như cũ.
Hạ Tuyết Nặc từ chối cho ý kiến.
Tâm tư bây giờ của cô đều tập trung vào mấy gương mặt xa lạ đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng học.
Vẻ mặt hoảng loạn tỏ rõ bọn họ là người mới.
Hạ Tuyết Nặc vốn cho rằng học sinh mới chuyển trường giống như mình sẽ trực tiếp xuất hiện ở chỗ ngồi trong trường thi, thay thế học sinh mất đi họ tên hoặc là biến mất. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như thế.
Như vậy vì sao mình không có đoạn ký ức khi tiến vào phòng thi vậy?
Cùng với đoạn ký ức giải đề nữa.
Hạ Tuyết Nặc nhíu mày.
Để làm dịu sự căng thẳng của Oa Oa, Hạ Tuyết Nặc yêu cầu cậu ấy thông báo cho học sinh mới chuyển trường về các quy tắc và những điều cần lưu ý của thế giới này.
Trải qua cái chết của nữ sinh gầy yếu cùng ký túc xá, Hạ Tuyết Nặc đã hiểu được, ở chỗ này có rất nhiều người không phải cô cứ cố gắng là có thể cứu. Đến cả năng lực tự cứu mình cô cũng không có.
Cô không biết nhóm học sinh mới chuyển trường này có thể sống trong thế giới này bao lâu, nhưng cô hy vọng bọn họ có thể kiên trì một chút. Ít nhất không nên cam chịu, hủy diệt chính mình đồng thời cũng sẽ trở thành đồng lõa của "bọn họ".
"Lão đại, mình biết ngay mà, cậu và chị gái nhỏ cứu mình giống nhau, đều là người tốt."
Hạ Tuyết Nặc:...
Đối với việc lấy được thẻ người tốt, cô cũng không cảm thấy vui vẻ.
Sau đó liền thấy mấy người mới có biểu cảm hoặc là sợ hãi hoặc là nghi ngờ, phần lớn bọn họ cho rằng đây là giấc mơ. Đương nhiên cũng có người tin tưởng, trên mặt lộ ra hưng phấn quỷ dị.
"Hệ thống đâu? Nơi này có bàn tay vàng không? Hay là pháp bảo gì ngẫu nhiên rơi xuống gì đó? Có phải là tôi đã bước vào đỉnh cao cuộc sống rồi không?"
Oa Oa há to miệng, vẻ mặt mơ hồ.
Trong số những người mới cũng có người không bớt lo, cố gắng thuyết phục những người khác cùng cậu ta tìm lối ra rời đi.
Sau đó bị sinh viên nhảy lầu dọa cho co quắp trên mặt đất.
Loa phóng thanh thông báo cho tất cả thí sinh trước khi tiến vào phòng thi, chạy trốn năm người, nhảy lầu ba người, còn có một người vi phạm kỷ luật nghiêm trọng được đưa đến phòng giáo vụ.
Sau vài tiếng kêu thảm thiết, Hạ Tuyết Nặc ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Dù là nữ sinh tóc đuôi ngựa và người hầu của cậu ta đều hơi thay đổi sắc mặt.
Loa phóng thanh vẫn máy móc phát - -
[Mời tất cả thí sinh tuân thủ kỷ luật thi cử, người vi phạm kỷ luật thi cử sẽ xử lý theo vi phạm kỷ luật.]
Ba lần qua đi, Hạ Tuyết Nặc nhìn chằm chằm bài thi trước mắt, trong lòng càng thêm nghi ngờ người "trộm" họ tên.
Cô lại càng cảm thấy đó không phải là "người mất đi họ tên", cũng không phải là ma xuất hiện vào ban đêm.
Họ là cùng một nhóm với trường học.
Mà ở chỗ này, quy định của trường học đại diện cho hết thảy, học sinh hoàn toàn không có bất kỳ lực lượng phản kháng nào, "bọn họ" muốn "họ tên" của người nào đó quá dễ dàng, hoàn toàn có thể giơ đuốc cầm gậy đi cướp, đi cướp đoạt, nói gì đến "trộm" chứ?
Nếu như từ "trộm" này không dùng sai, vậy thì "trộm" tên họ nhất định là người khác.
May mắn không biết người nào đặt vở ghi chép trong túi bàn cô, Hạ Tuyết Nặc làm bài thi rất trôi chảy, còn là người đầu tiên hoàn thành.