Chương 9.1: Bạn học biến mất

Bởi vì về phòng học muộn, Hạ Tuyết Nặc bị phạt đứng ngoài phòng học.

Đối với việc này, Hạ Tuyết Nặc không có một chút dị nghị.

Sau khi chứng kiến tình người lạnh lùng ở nơi này, cô chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng học rất áp lực, khiến cô buồn bực, buồn nôn muốn ói.

Đúng lúc bị phạt giúp cô có thể tĩnh tâm lại, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.

Chỉ mới nửa ngày, nhưng cô lại cảm giác mình đã ở chỗ này ngây người thật lâu.

Đứng ở cửa phòng học lớp mười bốn, cửa phòng học đóng lại, ngăn cách tất cả tiếng vang bên trong. Xung quanh tĩnh lặng như đã chết.

Hạ Tuyết Nặc dựa lưng vào vách tường, lấy giấy bút ra, chải chuốt suy nghĩ.

Cô không có chú ý tới, ở phía sau cô, trên vách tường chậm rãi hiện ra dấu vết thiêu đốt, dấu tay màu đen to to nhỏ nhỏ chồng lên nhau, tranh nhau chen lấn, lít nha lít nhít trải dài trên vách tường.

Dấu tay càng ngày càng sâu, như có thực mà nhô lên, liều mạng giãy thoát ra ngoài, nhưng giống như bị cái gì đó ngăn cản, chỉ có thể không cam lòng bị trói buộc, giam cầm, không được chạy trốn.

Bên ngoài vách tường, Hạ Tuyết Nặc hạ bút cực nhanh, vẻ mặt chuyên chú.

Trước tiên cô viết xuống ba quy tắc mà nữ sinh tóc đuôi ngựa đã cảnh cáo mình - -

Thứ nhất, họ tên sẽ bị đánh cắp.

Thứ hai, nơi nào có "người" nơi đó có giám sát.

Thứ ba, nội quy trường học vượt qua tất cả.

Sau đó ghi lại những manh mối đã biết và suy đoán của riêng mình.

Thế giới này tuy rằng hoang đường, nhưng nữ sinh tóc đuôi ngựa nói với mình như vậy, không phải không có dấu vết có thể tìm ra, trong chỗ tối tăm quả thật tuân theo quy tắc.

Hai quy tắc trước, Hạ Tuyết Nặc đã thấy qua.

- Đề cập đến việc họ tên sẽ bị "bọn họ" phát hiện, tiện đà lấy vi phạm kỷ luật mà uy hϊếp cấm đoán.

Không chỉ "những người mất họ tên" theo dõi bọn họ, mà ngay cả những người không mất họ tên cũng vậy.

Chỉ có điều thứ ba, "tất cả" có bao gồm những con ma đó không? Câu trả lời này, Hạ Tuyết Nặc nghiêng về hướng "có".

Cái này có thể giải thích, vì cái gì mà Hạ Tuyết Nặc gặp phải quỷ đập tường hai lần nhưng chúng lại không hề trực tiếp muốn tánh mạng của cô.

- "Bọn họ" chỉ cố ý kéo dài thời gian cô trở về ký túc xá, chỉ cần cô không thể trở về ký túc xá trong thời gian quy định, kết cục sẽ giống như nam sinh ở ngoài ký túc xá gõ cửa từng cái một.

Nếu không tuân thủ quy định của trường thì sao? Đáp án không thể nghi ngờ - - mất đi họ tên. Vấn đề lại một lần nữa quay trở lại quy tắc thứ nhất - họ tên sẽ bị đánh cắp.

Vậy kẻ trộm tên này là ai?

Hạ Tuyết Nặc nghĩ, kẻ cần phải "trộm" họ tên, nhất định là người không có họ tên.

Đầu tiên cô nghĩ đến "những người đã mất họ tên" và những hồn ma xuất hiện vào ban đêm.

Nhưng nếu là họ? Đồng tử Hạ Tuyết Nặc mở to, bỗng nhiên phát hiện cảm giác không thích hợp là từ đâu tới.

"Người mất đi họ tên", quỷ xuất hiện vào ban đêm, bao gồm cả giáo viên giám thị, nhân viên bảo vệ môi trường, bác gái ở nhà ăn, dì quản lý ký túc xá, kể cả giáo viên, loa phóng thanh... tất cả đều thuộc về "bọn họ", người đối lập với học sinh.

Nếu "họ" là những người ăn cắp tên, tại sao học sinh lại bị cấm nói tên? Không phải là đang khuyến khích sao? Tựa như một tên trộm trộm tiền, sẽ có tên nào nhắc nhở oan gia sẽ bị trộm trước khi ra tay sao?

Trừ khi "họ" không phải là những người trộm tên. Kẻ trộm họ tên là một người khác, hơn nữa trường học còn rất kiêng kị đối với người nọ.

Nghĩ như vậy, đầu bút của Hạ Tuyết Nặc dừng một chút trên chữ "Trộm", sau đó còn vẽ một vòng tròn trọng điểm.

Vậy ai sẽ là người "ăn cắp" họ tên đây?

Hạ Tuyết Nặc nhíu nhíu mày, nghĩ tới người phụ nữ yêu mị kia, cùng với danh sách cô ta ôm trong tay.

Cô cảm thấy cho dù như thế nào, chỉ cần tìm được danh sách kia, cô có trực giác trong đó nhất định có manh mối cô muốn có được.

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Tuyết Nặc như tỉnh mộng, nhanh chóng muốn đứng lên. Sức khỏe của cô không tốt, khó có thể đứng lâu, vì vậy cô đã ngồi xổm trên mặt đất.

Đứng dậy quá nhanh, trong lúc nhất thời trước mắt cô tối sầm, có chút đầu nặng chân nhẹ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy vách tường vốn cứng rắn trở nên mềm mại, lúc chạm vào giống như da dinh dính.

Cô nhanh chóng rút tay lại, giấy bút "bốp" cái rơi trên mặt đất.

Trong cơn hoảng hốt, cô cảm giác có người đi qua bên cạnh.

Sau đó, cả người được đỡ.

Nhiệt độ của người nọ rất cao, lòng bàn tay ấm áp, chảy thẳng vào tim. Hạ Tuyết Nặc ngửi thấy mùi thơm ngát của quần áo sạch sẽ, không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc. Trái tim đang treo lơ lửng của cô lập tức thả lỏng.

Vô số dấu tay trong vách tường giống như là bị kinh hãi, tranh nhau chạy trốn, vết tích màu đen cháy trên tường cũng nhanh chóng biến mất.

Đợi đến khi tầm mắt Hạ Tuyết Nặc lại sáng tỏ, tất cả lại khôi phục bộ dáng vốn có.

"Cẩn thận." Người kia nói.

Âm thanh sâu như biển cả.

Sau đó cô nhìn thấy nam sinh mặc áo liền mũ xoay người nhặt giấy bút mà cô làm rơi xuống, cẩn thận phủi bụi trên đó rồi mới đưa cho cô.

Nam sinh quá cao, Hạ Tuyết Nặc chỉ có thể miễn cưỡng đến được bờ vai của cậu ấy. Nam sinh đã có khí lực thuộc về đàn ông, vai rất rộng, ngực phồng lên, thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn.

Bọn họ cách không gần, nhưng Hạ Tuyết Nặc lại cảm giác hơi thở ấm áp của nam sinh xẹt qua bên tai, điều này làm cho cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt không dám ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe, cuối cùng dừng lại ở chỗ bảng tên trên ngực nam sinh.

Khi nhìn thấy con số trên đó, cô bỗng nhiên sửng sốt một chút.