Quần áo mùa hè vốn dĩ mỏng manh, dưới bộ đạo bào màu xanh của Mộc Niệm chỉ là một chiếc quần dài bó ống bằng vải mỏng bình thường, lúc này bị đuôi của Hoàng Lê chạm nhẹ từng đợt, không tránh khỏi cảm thấy ngứa.
Cái đuôi xù to ấy nhẹ nhàng mềm mại gãi, như một bàn tay không yên phận đang cố ý trêu đùa.
Vậy mà con hồ ly nhỏ chẳng cảm thấy gì, cái đuôi cứ quơ quơ trên đùi Mộc Niệm.
Giờ chỉ mới là sáng sớm, dù là tháng sáu hay bảy cũng chưa phải lúc nóng bức.
Nhưng Mộc Niệm ngồi trên ghế dài, lại cảm thấy cơn gió hè từ đâu thổi đến, thổi trên da thịt toàn là cảm giác khó chịu.
Mộc Niệm thấy cổ họng hơi khô, ngón tay đặt trên mặt bàn hơi siết chặt thành nắm đấm.
Nàng cuối cùng không nhịn được, tay đưa xuống nắm lấy cái đuôi to kia, ngăn đối phương quét vào khe đùi mình.
Tộc hồ ly, thật sự bẩm sinh biết cách quyến rũ lòng người.
Mộc Niệm nắm lấy cái đuôi đó, khẽ nói: “Đừng nghịch.”
Hoàng Lê không cam lòng giãy giụa hai cái, cuối cùng ủ rũ cụp hai tai xuống.
Hắn gác cằm lên mặt bàn, cụp đôi tai như máy bay, nghiêng đôi mắt dài đẹp nhìn nàng một cách đáng thương.
Bộ dạng vừa hài hước vừa buồn cười.
Mộc Niệm nhéo cái đuôi to của Hoàng Lê, hắn hơi đau trừng mắt nhìn nàng.
"Bánh bao cất đi, lát nữa đói rồi ăn." Mộc Niệm đưa ra một lời nhượng bộ.
Hai tai của Hoàng Lê lập tức dựng lên, cả người hồ ly đều phấn chấn: “Ta nghĩ ngươi nói đúng!”
Hắn thuận theo lời mà làm, sợ chậm Mộc Niệm sẽ đổi ý.
Hoàng Lê sao có thể là loại hồ ly hay làm nũng, nói mà không giữ lời chứ, hắn đâu có mở miệng xin tha.
Là Mộc Niệm đầu hàng trước.
Hoàng Lê có chút vui mừng.
Hắn không biết tại sao lại vui, nhưng khi Mộc Niệm cúi đầu đồng ý gói từng chiếc bánh bao lại cho hắn, hắn liền cảm thấy vui.
Cảm giác này giống như được tắm rửa sạch sẽ sau khi dính đầy bùn đất, như cái bụng trống rỗng được ăn no đến mức ợ hơi, như giữa mùa đông lạnh giá được nằm trong đống cỏ mềm mại thoải mái.
Khiến hắn thoải mái đến mức muốn lăn lộn trước mặt Mộc Niệm, lật bụng lên, dùng bốn chân đạp đạp mà làm nũng với nàng.
Hoàng Lê gặm đuôi mình, sau một lúc mới nhận ra suy nghĩ này thật không đúng chút nào.
Hành vi này, sao lại giống hệt như con chó đang xin vuốt ve vậy?!!!
Hoàng Lê hắn là một con hồ ly!
Chính xác hơn, hắn là một con hồ ly hoang.
Hoàng Lê chưa bao giờ được người khác ôm, cũng không thích cảm giác bị ôm cả thân người bằng hai tay của ai đó, cảm giác này hạn chế hành động của hắn và khiến hắn không an tâm.
Dù là Mộc Niệm, cũng chỉ túm da gáy hắn.
Nhưng giờ đây, hắn lại vì một lời dỗ dành mà muốn chui vào lòng Mộc Niệm mà làm nũng?
Không đúng, hắn không bình thường.
Hoàng Lê cảm thấy mình như bị mỡ lợn làm mờ đầu óc.
Hắn điên cuồng lắc đầu, cố gắng ném tất cả những ý nghĩ vừa nãy ra ngoài.
Rời khỏi tiệm bánh bao, sự náo nhiệt của chợ như tràn ngập trước mắt.
Hoàng Lê chưa từng đến chợ của người phàm, chỗ nào cũng thấy tò mò. Nếu không phải vì thân hình quá nhỏ không nhìn thấy cảnh vật, hănd đã muốn tự mình chạy quanh các gian hàng rồi.
Mộc Niệm đoán được suy nghĩ của hắn, dẫn hắn đến cửa hàng đầu tiên chính là tiệm quần áo.
Mộc Niệm chọn cho Hoàng Lê một bộ trang phục nam màu xanh nước biển nhạt, ra hiệu cho anh biến thành hình người và mặc vào.
Hoàng Lê ngây ngẩn và tò mò nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trước mặt.
Mộc Niệm đưa quần áo cho hắn: “Nếu ngươi không biết mặc, ta sẽ tìm một nam nhân giúp ngươi.”
Đầu Hoàng Lê lập tức ngẩng cao: “Ta còn biết tắm rửa, sao có thể không biết mặc quần áo.”
Hắn ngậm bộ quần áo đi vào phòng thay đồ.
Mộc Niệm chờ bên ngoài.
Chủ tiệm rất ngạc nhiên, vừa tò mò về cách con hồ ly mặc quần áo, vừa e ngại khí chất lạnh lùng của Mộc Niệm nên không dám hỏi nhiều.
Mộc Niệm ngồi bên bàn gỗ trong tiệm, yên tĩnh, không hề hòa vào sự náo nhiệt xung quanh, nàng ngồi đó như một thế giới riêng biệt.
Không buồn không vui, không du͙© vọиɠ không ham muốn.
Cho đến khi một thiếu niên trắng trẻo mặc bộ quần áo vặn vẹo bước ra khỏi phòng thay đồ.
Hắn lên tiếng, như phá vỡ khí chất xung quanh, khiến tiên nhân lạnh lùng bước chân vào nhân gian.
“Mặc như thế này đúng không?” Hoàng Lê tay kéo tay kéo bộ quần áo trên người, lông mày thanh tú nhíu lại, như không hiểu: “Sao mà chật thế.”
Vặn vẹo như vậy, sao có thể không chật.
Nhưng ít ra cũng đã mặc vào được.
Mộc Niệm nhìn xuống đôi chân trần của Hoàng Lê, thầm nghĩ quên lấy giày cho hắn rồi.
Đôi chân trắng trẻo của Hoàng Lê giẫm lên những viên đá xanh trong tiệm, như thể không cảm thấy việc không mang giày có gì bất thường.
Hắn thậm chí còn nghĩ rằng không mặc quần áo cũng chẳng sao.
Vì vậy hắn đương nhiên hỏi Mộc Niệm: “Có thể không mặc được không?”
Hoàng Lê đứng trước mặt Mộc Niệm, bĩu môi đỏ, có chút ủy khuất nói: “Thật khó chịu quá, bình thường ta không mặc đâu.”
“……”
Trong tiệm còn có người khác, lúc này ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người.
Trời ơi, một người một hồ ly này, bình thường đều không mặc quần áo sao.
“……”
Mộc Niệm chịu đựng ánh mắt như thực chất kia, im lặng một lúc lâu, rồi ép ra hai chữ: “Không thể.”
Hoàng Lê nhún vai: “À, thế cũng được.”
……Hắn còn ra vẻ miễn cưỡng nữa.