Chương 4:

Giống như hắn có thể tùy ý ngủ ở nơi này, không chút lo lắng xung quanh sẽ có nguy hiểm.

Vừa không cần dấu tung tích, cũng không cần tìm huyệt động ẩn nấp.

Hoàng Lê trong mắt dần trống rỗng, nhớ tới lúc hắn và Mộc Niệm gặp nhau.

Hoàng Lê tu hành không dễ, hắn nhất định phải có được một cơ hội để trở thành yêu.

Đó là lần đầu tiên hắn biến thành hình người, đáng tiếc hắn lại không biết che dấu tai và đuôi.

Hoàng Lê không cảm thấy mình là dị loại, bởi vì trong núi rừng người giống hắn không ít.

Mọi người nhìn thấy nhau, cũng chưa cảm thấy có gì khác.

Sau khi Hoàng Lê biến thành người, nhịn không được muốn xuống núi.

Hắn từ nhỏ đã nghe nói Nhân tộc phồn hoa náo nhiệt, ăn uống cũng tốt hơn núi rừng vô số lần, bằng không vì sao lại có nhiều đồng loại đi đến Nhân tộc sau đó lại không muốn trở về như vậy?

Hoàng Lê khát khao cực kỳ.

Hắn chạy xuống dưới chân núi, nghiêng ngả lảo đảo, hai chân đi đường té ngã liền tay chân cùng sử dụng, tư thế tuy rằng buồn cười nhưng trong lòng hắn không chịu nổi rất cao hứng.

Cho đến khi gặp một thợ săn đang đi săn.

“Thành tinh… Hồ ly? Là hồ ly?”

“Chắc vậy, nhưng đừng lột da nó vội, như vậy sẽ không đáng giá tiền.”

“Đúng đúng đúng, hôm nay vận khí thật tốt, nếu là bắt được hồ ly thành tinh, lập tức có thể bán với giá cao.”

“Nhưng cẩn thận đó, đừng làm bị thương da.”

So với lông cáo, lông hồ ly vẫn đáng giá hơn.

Da lông thú chỉ có thể làm quần áo, nhưng còn da hồ ly thành tinh có thể làm rất nhiều thứ.

Khi cung tên của thợ săn đến gần, Hoàng Lê theo bản năng né tránh.

Khi lưỡi dao sắc bén gần ngay trước mắt, hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao những đồng loại kia xuống núi lại không trở lại, cũng hiểu rõ nhân thế náo nhiệt phồn hoa chỉ là lời nói dối do con người tạo ra, dùng để lừa bọn họ thôi.

Không giống với nói rừng nơi đấu tranh liên miên, con người sẽ dùng mưu kế.

Hoàng Lê bị pháp trận của thợ săn trói lại, liều chết giãy giụa, khi yêu lực bùng nổ làm vỡ pháp trận.

Mà mấy thợ săn kia bị pháp trận phản phệ, chết ngay tại chỗ.

Hoàng Lê còn chưa kịp cảm thấy may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, liền bị đại trận rừng cây xoắn lấy.

Trận pháp màu vàng từ dưới chân bay lên như mưa, dần dần hình thành nửa vòng tròn, gắn vào trên người Hoàng Lê, khiến hắn không thể trốn.

Theo quy tắc của núi rừng, yêu không thế sát hại con người.

“Ta không có.”

“Là bọn họ muốn gϊếŧ ta.”

“Vì sao lại phạt ta…”

Không ai nghe hắn giải thích.

Một mảng lớn tinh quang xuyên thấu vào làn da, nguyên khi của Hoàng Lê vừa rồi cũng đã bị thương nặng, lúc này đã sớm không chịu đựng nổi liền biến trở về bộ dạng hồ ly.

Cả thân hồ ly bị đè ở pháp trận, áp lực nặng nề bị bóp nghẹt, chớ nói giãy giụa, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Hoàng Lê bám chặt ở trên trận pháp, cảm thấy chính mình sắp bị nghiền nát.

So với đại trận, hắn giống như là hòn đá nhỏ gặp đại chuỳ, không chút sức lực chống cự.

Tuyệt vọng và nghẹt thở trói chặt trái tim, dần dần thắt lại và chìm xuống.

Hắn đau đến không tiếng động nức nở.

Cho đến khi hắn nhìn thấy mọt màu xanh lục qua khóe mắt.

Ở trong ánh vàng có thể thấy rõ ràng.

Thân trên là vải xanh, màu trắng mũi giày.

Hoàng Lê cố hết sức lé mắt nhìn.

Mộc Niệm mặc trường bào đạo phục màu xanh, an tĩnh đứng ở bên ngoài pháp trận, lạnh lùng không giống như phàm nhân.

Hoàng Lê ngơ ngẩn nhìn nàng.

Rõ ràng đối phương cũng là người, nhưng Hoang Lê mới vừa bị người làm bị thương đối mặt Mộc Niệm, lại không cảm giác được nửa phần sợ hãi.

Hắn thấy Mộc Niệm duỗi ngón tay trắng nõn về phía vòng tròn trong suốt và gõ nhẹ vào nó.

Như là có pháp lục màu xanh rót vào trận pháp.

Hoàng Lê ngốc ngốc nhìn nàng, chỉ thấy vòng tròn pháp trận đối với hán là chí mạng nhưng ở trong tay Mộc Niệm như vỏ trứng gà, nơi mà ngón tay gầy gò trắng trẻo chạm vào nó từ từ di chuyển theo hình tròn rồi nhanh chóng biến mất.

“Tách”, pháp trận rách nát, tiêu tan trong thiên địa.

Hoàng Lê to mồm thở dốc.

Đôi giày vải xanh đế trắng chậm rãi tới gần trước mắt.

Hoàng Lê co cái đuôi, cuộn tròn lại.

Hắn không thể chạy trốn, sống hay chết đều phụ thuộc vào suy nghĩ của đối phương.

Cho đến khi đối phương ngập ngừng mở miệng, như là tùy ý nói ra một câu, trong lòng hắn cũng không xác định:

“Ngươi nghe lời chứ? Nếu ngươi nghe lời, ta sẽ nuôi ngươi.”

Mộc Niệm vén lên vạt áo nửa ngồi xổm trước mặt hắn, vươn một bàn tay ra phía trước.

Bàn tay thật đẹp và trắng.

Hoàng Lê nhìn nàng.

Trên người Mộc Niệm mang theo chút tươi mát của cây cỏ trong thiên địa, giống như sức sống tự nhiên, làm dịu đau đớn, làm hắn dễ chịu hơn.

Trên người Hoàng Lê có thể là quá đau, theo bản năng muốn cho chính mình cảm thấy dễ chịu, vì thế cố hết sức đem hàm dưới đặt trong long bàn tay Mộc Niệm.

Đầu đuôi đầy máu của hắn chạm nhẹ vào mũi giày của nàng.

Giống như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng, ăn vạ trước khi đối phương đổi ý.

Hoàng Lê ghé tai lại, cái bụng mềm mại ấm áp cơ hồ cuộn tròn vòng ở trên cổ tay, dính sát vào.

Hắn thấp thấp nức nở một tiếng, giọng nói trẻ con nói: “Được.”

Được.