Núi rừng không có gia vị, ăn gà khi chỉ là đem lông gà vặt rửa sạch, bỏ nội tạng rồi xuyên vào que gỗ, đặt vỉ nướng ngay chỗ cành cây, chờ đống lửa cháy lên tới, rồi từ từ lật gà cho đến khi chín.
Bên đống lửa, Hoàng Lê ngồi xổm, chân trước chống đầu ngón chân sau, cái đuôi thuận thế hướng về phía trước vừa hay thu lại vây quanh ở trước người, cái đuôi linh hoạt nhòn nhọn chán chường nhẹ nhàng đong đưa xua đuổi muỗi, có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh lại có chút lười biếng không nói nên lời.
Đây là hồ ly.
Mộc Niệm ngước mắt liếc hắn một cái.
Hoàng Lê không phải là người tộc linh hồ tuyết sơn, cũng không có bộ lông trắng như tuyết đầu mùa. Nhưng màu lông của hắn có màu vàng xinh đẹp, khi dưới ánh mặt trời lướt qua, càng như mạ vàng thu hút lòng người.
Hiện giờ hắn ngồi xổm trước đống lửa, làm người ta không rời được mắt không phải là màu lông, mà là đôi mắt.
Ánh lửa sáng tối chiếu vào cặp mắt xinh đẹp thon dài càng tăng vài phần quyến rũ dã tính.
Ánh sáng ở hắn trong mắt nhảy lên lập loè, làm người ta không tự giác nhìn chăm chú, như là chậm rãi theo mồi đi từng bước một rơi vào bẫy của đối phương, bị trói buộc cũng không hề biết.
Đây là thuật mị hoặc trời sinh của Hồ tộc.
Đặc biệt là đuôi mắt thon dài câu nhân nhướng lên trong lúc lơ đãng, luôn có thể làm say đắm lòng người.
Trong sách ghi rằng hồ ly là kẻ giỏi nhất trong việc mê hoặc lòng người để đạt được mục đích riêng của mình.
Thậm chí từng có một con đại yêu của hồ ly tộc đã một tay gây họa cho đất nước và yêu tộc, lật đổ vương triều.
Nhưng mà người trước mặt Mộc Niệm lại khác.
Hoàng Lê ngước mắt nhìn Mộc Niệm, giọng điệu thậm chí còn bất mãn: “Còn không nhanh lật sẽ cháy bây giờ!”
Trong mắt chỉ có ăn.
Theo lời Hoàng Lê nói, ăn gà nào có phiền toái như vậy, không phải chỉ cần mở bụng rồi vùi vào ăn là được sao.
Làm gì phải mất công tìm củi lửa nướng?
Có thời gian rảnh rỗi như vậy, hắn ăn được năm, sáu con gà rồi.
Hoàng Lê nóng vội đến run lỗ tai: “Ngươi nhanh lật đi.”
Bọn họ chỉ có một con gà này, Mộc Niệm đã đem nội tạng gì đó ném hết, nếu thịt lại cháy, thì hắn còn cái gì ăn?
Hoàng Lê là chỉ dã hồ ly, bất cần, không quá để ý đến đồ ăn là sống hay chín.
Vừa rồi, nếu không phải Mộc Niệm tay mắt lanh lẹ ngăn lại, hắn đã có thể ăn cả nội tạng gà rồi.
Làm sao có thể lãng phí được.
Dù sao cũng là nơi rừng núi hoang vu, có thể lấp đầy bụng đã không tồi, ai sẽ để ý đồ ăn vào trong miệng là sống hay chín.
Nói không chừng trong lúc nhổ lông gà, vất vả săn con mồi đến miệng liền rơi vào trong miệng người khác.
Mộc Niệm là người, tự nhiên không hiểu khó khăn của bọn họ.
Hoàng Lê lúc này sớm đã quên chuyện mất mặt vừa rồi, trong mắt chỉ có con gà béo ngậy vàng giòn với mỡ nhỏ giọt trên ngọn lửa.
Mỡ nhỏ trên củi nóng, xèo xèo một tiếng, thịt gà tươi ngon thơm nức mùi hương nháy mắt tuôn ra, Hoàng Lê thiếu chút nữa thèm phát khóc.
Hồ ly đã gấp đến mức dùng hai chân trước cào đất, rất giống một con chó trông nhà, đến nỗi bộ dáng quý phái vừa rồi kia…
Đó là chuyện của hồ ly, không liên quan gì đến con chó nhỏ cả.
Môi Mộc Niệm mang theo ý cười, trên tay xoay gậy gỗ, ngoài miệng nhẹ nói: “Lợn rừng không ăn hết tế trấu*.”
(*Hình như là thành ngữ gì đó)
“Lợn, cái gì lợn?” Hoàng Lê ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng: “Chúng ta còn có cả lợn hả!”
Cả thân hồ ly đều sáng lên.
—— Có, chờ ngươi béo phì sẽ có.
Mộc Niệm không để ý tới hắn.
Hoàng Lê thấy Mộc Niệm không nói, liền biết đối phương thèm phản ứng hắn.
Hoàng Lê hừ một tiếng, hiếm khi dời mắt khỏi con gà, rụt rè đi đến bên cạnh gốc cây nằm sấp xuống.
Đuôi dài vây quanh ở trước người, chỉ chừa cho Mộc Niệm một nửa lưng ẩn trong bóng đêm, trong đặc biệt cô đơn.
Hoàng Lê đang đợi Mộc Niệm tới dỗ hắn.
Ai mà không phải một con tiểu hồ ly có lòng tự trọng chứ?
Nhưng phía sau chỉ có tiếng củi cháy, cùng với hương thịt gà ngày càng thơm.
Cằm Hoàng Lê dựa trên đuôi hắn, giữa âm thanh và mùi hương, trong lòng hắn có một loại cảm giác ấm áp kiên định.