Chương 2:

Nam tử một lần nữa giơ chày cán bột lên: “Súc sinh này!”

Mộc Niệm đưa tay về phía trước bảo vệ hồ ly, thuận thế ngăn lại động tác của nam tử: “Xin lỗi, là ta không dạy hắn tốt.”

Mộc Niệm móc ra bạc: “Này là bạc ta mua con gà.”

Nam tử sửng sốt, đôi mắt nhìn chằm chằm bạc, không khỏi nuốt nước miếng: “Đừng, không cần phải nhiều như vậy.”

“Đều là bồi thường.”

Mộc Niệm nói xong ở trên người sờ soạng trong chốc lát, lại móc ra một túi đồ vật đưa cho nam tử: “Đem cái này rắc vào xung quanh chuồng gà, như vậy sẽ không mất thêm gà nữa.”

Nam tử đem chày cán bột để ở sau người, đôi tay nhận lấy bạc và gói giấy trắng, liên tục nói lời cảm tạ.

Chờ hắn xem xong trong tay đồ vật lại ngẩng đầu, trước mặt sớm đã không có ai.

Đừng nói nữ nhân và con chồn, trên mặt đất ngay cả con gà cũng không thấy.

Nam tử cả kinh, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất: “Ta, ta đây là thật gặp được tiên nhân?!”

Lúc này bên dòng suối nhỏ trong rừng——

Mộc Niệm vén lên tay suối nước rửa tay.

Hoàng Lê giận dỗi ngồi xổm phía sau nàng, nhưng dư quang nhịn không được dừng ở trên con gà.

“Ta đã nói bao nhiêu lần, không thể ăn đồ ăn mặn, ngươi lại ở sau lưng ta trộm gà.”

Mộc Niệm âm điệu thường thường nói: “Nếu không phải ta trở về sớm, ngươi đã đem con gà này ăn sạch rồi.”

Hoàng Lê rầu rĩ mở miệng: “Ta đói.”

m thanh thanh thúy sạch sẽ của thiếu niên vang lên, mang theo chút giọng mũi ủy khuất.

Mộc Niệm nhìn mặt nước hỗn loạn, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không phải ta đi tìm đồ ăn cho ngươi sao? Ngươi không thể chờ thêm một lát nữa à?”

Hoàng Lê càng ủy khuất: “Tiểu gia ta là một con hồ ly, ai muốn mỗi ngày đi theo ngươi ăn chay!”

“Không phải rau quả chính là màn thầu.” Hoàng Lê kêu lên: “Ta là hồ ly chứ không phải gà!”

Có thể là vừa rồi bị dạy dỗ một chút, hơn nữa đói bụng nhiều ngày, hắn đã sớm ủy khuất.

“Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn gà! Ngươi nếu không muốn nuôi ta, liền thả ta đi, tiểu gia cùng ngươi tới nay đều không ai bị đói.”

Lại bắt đầu la lối khóc lóc.

Hắn vuốt vuốt cái lông đuôi mượt mà, không chút lương tâm nói: “Ai da, da lông xỉn màu đi nhiều rồi.”

Hoàng Lê nói chuyện dùng ánh mắt liếc nhìn Mộc Niệm.

Mộc Niệm dừng động tác rửa tay lại, lông mi dày rũ xuống, che khuất thần sắc nơi đáy mắt.

Khi nàng cúi đầu rũ mắt, có sự xa cách khiến người ta khó lại gần.

Hoàng Lê bắt đầu hối hận có phải hắn nói quá nặng hay không, rốt cuộc nếu không phải do Mộc Niệm, hắn đã sớm mất mạng, nơi nào có hôm nay.

Hoàng Lê dùng móng vuốt ấn tới ấn lui trên mặt đất, muốn thò lại gần lại nhưng không dám.

Cho đến khi hắn thấy Mộc Niệm phủi tay đứng dậy.

Hoàng Lê nháy mắt hoảng hốt.

Mộc Niệm nhìn mặt nước nhàn nhạt nói: “Là ta sai, quên ngươi có dã tính săn thú, luôn kiềm chế ngươi.”

Trái tim Hoàng Lê trầm xuống.

Thật ra, thật ra hắn vừa rồi chỉ nói những cái đó chơi chơi, không thể coi là thật.

Hoàng Lê nhìn Mộc Niệm, cảm giác lúc này như có một sợi dây mỏng manh đang buộc giữa trái tim hắn, khi Mộc Niệm nhấc chân đi vào trong núi, sợi dây này dần dần siết chặt.

Hắn theo bản năng đi phía trước.

“Đừng đi.”

Hoàng Lê dùng móng vuốt níu lấy vạt áo màu xanh của Mộc Niệm, với chiều cao của một con hồ ly, lúc này hắn mới thấy vạt áo và giày đầy bùn đất của Mộc Niệm.

Nàng đi tìm đồ ăn cho hắn.

Nàng thích sạch sẽ như vậy, nhưng mưa vừa tạnh, đường còn ướt đã đi tìm đồ ăn cho hắn.

“Ngươi đừng đi, ta không ăn thịt nữa.”

Trái tim Hoàng Lê co rút lại, đau lợi hại, dùng hai chân trước ôm lấy cẳng chân Mộc Niệm, lại vô vừa rồi kiêu ngạo tùy hứng.

Hắn trầm giọng, thấp thấp nói: “Ngươi đừng đi, ta sẽ ngoan mà.”

Màn thầu cũng được, rau xanh cũng có được, kể cả là uống nước sống qua ngày cũng không có việc gì.

Hồ ly rất dễ nuôi, không ăn cũng không làm sao.

Chỉ cần Mộc Niệm đừng không cần hắn.

Nước mắt ướt đẫm làm ướt bộ lông nơi khóe mắt, Hoàng Lê đem nước mắt chính mình lau vào cánh tay mềm mại, sợ lại làm dơ quần áo của nàng.

“Thật sự?”

Mộc Niệm rũ mắt hỏi.

Hoàng Lê ừ một tiếng thật mạnh.

Trong mắt Mộc Niệm lúc này mới mang ra ý cười, vén lên vạt áo ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Ta chỉ là đang nghĩ, đối với ngươi quá mức nghiêm khắc trách móc nặng nề. Ngươi cũng có dã tính, phải từ từ dạy, không nên nóng lòng cầu thành muốn ngươi trong một đêm thay đổi tật xấu.”

Hoàng Lê ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn nàng.

Không phải bỏ đi à?

Mộc Niệm dùng ngón tay lau đi nước mắt của hắn: “Ta đi nhặt chút củi, cho ngươi đem gà nướng chín ăn.”

“Ta không đi xa.”

Hoàng Lê ngơ ngác ngồi xổm ngồi ở tại chỗ, thẳng đến khi Mộc Niệm nhặt củi trở về, hắn cũng chưa lấy lại tinh thần.

Vừa rồi hắn giống như rất mất mặt.

Mất mặt lớn như này, chẳng sợ sống lâu muốn quên được cũng khó.

Hắn như thế nào, như thế nào lại khóc với Mộc Niệm?

Về sau hắn còn ngẩng đầu như thế nào!

Hoàng Lê hận thời gian không thể quay ngược trở lại, Mộc Niệm đã đốt đống lửa.

Củi lửa ẩm ướt không dễ cháy, nàng liền kiên nhẫn chờ ở bên cạnh.

Trong lúc này Mộc Niệm giương mắt ngồi xổm đối diện tự hỏi về Hoàng Lê, đáy mắt tất cả đều là ý cười.

Nàng móc ra vở ký lục:

“Hồ ly là tộc giảo hoạt nhiều gian trá dã tính khó thuần nhất, nhưng mà…”

“… Thật sự rất đáng yêu.”