Đáng ghét! Nàng ta đúng là đồ không biết xấu hổ! Đang yên đang lành lại dám đánh lén.
Nhìn Hoàng Lê với vẻ mặt tức giận, Tô dương ôm con hồ ly trắng vào lòng lùi lại một bước, đồng thời niệm chú ngăn Hoang Lê xông tới.
Không sợ yêu quái hưng ác, chỉ sợ yêu quái không cần mạng.
Mộc Niệm rùng mình, nhanh tay lẹ mắt đưa tay phải ra, một tay ôm eo Hoàng Lê khéo vào lòng, tránh để hắn thật sự lao vào.
Hoàng Lê còn tức hơn cả Mộc Niệm, móng vuốt liều mạng vươn về phía mặt Tô Dương: "Ai mà không có hồ ly."
Dám đánh lén Mộc Niệm, tiêu gia cào chết ngươi.
Mộc Niệm cảm thấy buồn cười, một tay ôm eo Hoang Lê giữ hắn ở trong lòng, tay kia đặt lên đầu hắn, nhẹ nhàng vỗ về: " Ta không bị thương."
Lưng Hoang Lê căng cứng, nhưng khi dựa vào vòng tay ấm áp mềm mại của Mộc Niệm, mũi ngửi thấy mùi hương an lành của trúc xanh, hắn mới từ từ thả lỏng.
Tim hắn đập thình thịnh, nhưng không cảm thấy mặt đỏ tai nóng, chỉ có một nỗi lo lắng không nói lên lời.
Hoàng Lê quay đầu kiểm tra cánh tay của Mộc Niệm, mím môi hỏi khẽ: "Thật không?"
Đôi mắt hắn hơi đỏ, giọng nghèn nghẹn: "Ngươi đừng dấu ta, nếu con hồ ly trắng đó dám cắn ngươi, te sẽ căn chết nó."
Hoàng Lê nói rất nghiêm túc, khuôn mặt trắng trẻo căng thẳng, ôm chặt cánh tay của Mộc Niệm xem xét.
Mộc Niệm nhận ra, Hoàng Lê thật sự tức giận.
Mộc Niệm để mặc Hoàng Lê ôm lấy cánh tay mình, ngước mắt nhìn Tô Dương và con hồ ly trắng trong lòng nàng.
Mộc Niệm lạnh lùng nói: “Con hồ ly của ngươi cũng không sạch sẽ.”
Cả hai đều mang khí huyết, thậm chí còn đậm hơn cả Hoàng Lê, vậy mà Tô Dương lại dám nói Hoàng Lê không phải thứ tốt.
Con hồ ly trắng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nghe Mộc Niệm nói vậy liền nhe răng đe dọa.
Tai Hoàng Lê khẽ động, phản ứng cực nhanh, lập tức biến thành đầu hồ ly, gầm lên đáp trả.
Thân người nhưng đầu là hồ ly, xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Con hồ ly trắng này, nó dám sao!
Là do tiểu gia cho nó mặt mũi!
Khi Hoàng Lê biến ra đầu hồ ly, con hồ ly trắng cũng cố gắng thoát khỏi vòng tay Tô Dương.
Mộc Niệm giữ chặt cổ tay Hoàng Lê, trong khi Tô Dương ôm chặt con hồ ly trắng.
Hai con hồ ly đứng cách nhau một khoảng, gầm gừ đối đầu, không ai nhường ai, dường như đang mắng chửi dữ dội.
Tô Dương cố gắng trấn an con hồ ly trắng trong lòng, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất an, nhưng miệng lại lý lẽ ngang ngược: “Đó không phải lỗi của nó, nó bị ép buộc.”
Tốt lắm, không phải là trừ yêu sư cổ hủ.
Mộc Niệm kéo tay hồ ly nhỏ của mình: “Trùng hợp thật, con của ta cũng vậy.”
Cả hai đều bị ép buộc, chỉ để tự bảo vệ.
Tô Dương nhìn Hoàng Lê, đánh giá từ trên xuống dưới: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Nhìn hắn có vẻ không được thông minh lắm, nói hắn gϊếŧ gà còn được, chứ hại người thì hơi khó tin. Hiểu lầm được giải quyết, Tô Dương cười, thẳng thắn xin lỗi: “Là ta sai, ta hành động nóng vội, ta xin lỗi ngươi và con hồ ly của ngươi.”
Mộc Niệm đáp nhẹ một tiếng, cũng không rõ có chấp nhận hay không. Bên này hai người sắp hòa giải, còn bên kia hai con hồ ly vẫn nhe răng gầm gừ.
Mộc Niệm vuốt tai Hoàng Lê: “Đi thôi.”
Hoàng Lê mới biến lại thành đầu người, làm mặt xấu với con hồ ly trắng.
Lêu lêu lêu.
Con hồ ly trắng tức đến tròn mắt, kêu chít chít không ngừng.
Tô Dương vội vuốt ve lưng con hồ ly trắng: “Tiểu Bạch ngoan, đừng giận, đừng giận.”
Tô Dương ôm hồ ly, định đuổi theo Mộc Niệm và Hoàng Lê: “Hai người đi đâu vậy, có muốn đi cùng đường không?”
Nàng ta nói: “Nếu đệ còn giận, ta tặng đệ một chiếc trâm được không? Xem như đền bù.”
Hoàng Lê quay đầu lườm nàng ta: “Không thèm!”
Hắn nhìn Mộc Niệm, ngẩng đầu lên: “Nàng ấy sẽ mua cho ta.”
Hoàng Lê vừa đi vừa quay lại khoe với con hồ ly trắng phía sau: “Thấy không—”
Hắn kéo cổ áo mình, vênh váo: “Là do Mộc Niệm mua cho ta.”
Hắn chỉ vào đôi giày, giơ chân lên: “Này, cũng là do Mộc Niệm mua.”
Hắn lại vỗ vào túi vải bên hông Mộc Niệm: “Bên trong là bánh bao nhân thịt heo, cũng là do Mộc Niệm mua cho ta~”
Mộc Niệm còn vuốt tai hắn, nướng gà cho hắn, giúp hắn đi giày. Những thứ này con hồ ly trắng không có. Hừ, một con hồ ly trần trụi, sao có thể so với hắn. Hoàng Lê đắc ý đến mức suýt nữa thì ngẩng cao đuôi lên trời.