Tô Dương là trừ yêu sư, sao có thể để mặc hắn tự do đi lại trong thế gian.
Trong tay Tô Dương ngầm chứa linh khí, nàng ta mỉm cười đưa tay về phía Hoàng Lê, làm động tác vuốt đầu hắn: “Đến chỗ tỷ tỷ, tỷ mua trâm cho đệ.”
Hoàng Lê tròn mắt, bật nhảy lên định cắn Tô Dương.
Đi chết đi!
Tiểu gia ta là độc nhất, không có tỷ tỷ nào cả!
Cú phản công này của tiểu hồ ly hoàn toàn không đủ làm Tô Dương lo ngại. Khi nàng ta sắp chạm vào hồ ly, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, lực đạo vừa phải nắm lấy cổ tay nàng ta.
Dù lực đạo không lớn, nhưng lại kiềm chế hành động của nàng ta, khiến tay nàng ta không thể tiến thêm chút nào.
Tô Dương ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Bàn tay ngăn nàng ta bắt yêu, xương thịt cân đối, thon dài. Tô Dương nhìn dọc theo bàn tay đó, trước mắt là một bộ đạo bào màu xanh, sau đó là một gương mặt không rõ ràng.
Người này chính là chủ mẫu của tiểu hồ ly mà người đi đường nói đến.
Tô Dương tập trung tinh thần, vẫn không thể nhìn thấu khí tức của đối phương.
Như thể có một lớp màng trong suốt vô hình che phủ, giấu đi diện mạo thật và sức mạnh của người này.
Gặp phải đối thủ mạnh rồi, Tô Dương thầm nghĩ.
Tô Dương giả vờ ngây ngô, bĩu môi nhìn cổ tay mình: “Tỷ tỷ, ý tỷ là sao đây?”
Mộc Niệm nhìn nàng ta, giọng điệu bình tĩnh, không chút cảm xúc: “Không ai nói với ngươi rằng, đồ của người khác thì đừng chạm vào sao?”
“Đúng đúng!” Hoàng Lê phụ họa, tỏ ra rất khí thế nhờ cậy.
Hắn nhỏ giọng tố cáo với Mộc Niệm: “Người phụ nữ này chắc chắn thèm thuồng bộ lông của ta, dù sao lông của ta cũng đẹp thế mà.”
Hoàng Lê thầm nghĩ, người duy nhất trên thế gian này không tham lam bộ lông của mình có lẽ chỉ có Mộc Niệm.
Nàng không thèm khát bộ lông này.
Giọng Hoàng Lê không lớn, nhưng mấy người đứng gần nên Tô Dương nghe rõ ràng.
Tô Dương không thèm khát bộ lông của hắn.
Tô Dương mỉm cười, nhìn không phải Hoàng Lê mà là Mộc Niệm: “Tỷ tỷ, ta khuyên tỷ một câu, con hồ ly này không phải thứ tốt đẹp gì.”
Hoàng Lê nghe thấy, không thể nhịn nổi: “Ngươi mới không phải thứ tốt đẹp, cả nhà ngươi đều không phải thứ tốt đẹp!”
Nghe hắn chửi, Tô Dương vẫn cười nhưng khí tức quanh người đã trở nên lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, một bóng trắng từ túi vải bên hông Tô Dương lao ra, men theo cánh tay nàng ta tấn công Mộc Niệm.
Mộc Niệm thả cổ tay Tô Dương, khẽ búng ngón tay, con hồ ly lao tới lập tức rên lên, bốn chân dang ra bay ngược về sau.
Mặt Tô Dương biến sắc, không chút do dự đưa tay đón lấy con hồ ly trắng, ôm vào lòng.
Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến Hoàng Lê chưa kịp phản ứng.
Khi hắn nhận ra, toàn thân lông dựng đứng.
Hoàng Lê để lộ tai và đuôi, móng tay dài ra, hoàn toàn ở tư thế tấn công.
Hắn gầm gừ, giương nanh múa vuốt định lao về phía Tô Dương và con hồ ly trong lòng nàng ta.