Trừ yêu sư và hồ ly
“Cha! Người mau ra đây, chồn lại tới trộm gà nhà ta!”
Một nam đồng khoảng sáu bảy tuổi, mỗi bên trái phải trên đầu có một chùm tóc, vốn là môi răng trắng hồng hàm hậu đáng yêu diện mạo, lúc này đôi mắt trợn tròn dậm chân tại chỗ.
Người đàn ông nghe tiếng xách theo chày cán bột từ trong phòng ra tới, nhìn theo ngón tay nam đồng chỉ, quả thực có một cái đuôi dài màu nâu nhạt ở rào tre chuồng gà!
Súc sinh này!
“Lại tới nữa! Xem ta lần này có lột da của ngươi ra cầm đi đổi tiền không!”
Người đàn ông vốn dĩ đang cán bột nấu cơm, tay áo tho sơ sớm đã vén lên, lúc này xách theo chày cán bột hùng hổ đi ra chuồng gà.
Hắn nuôi gà nhiều như vậy, nhưng gần đây luôn có súc vật tới trộm.
Đây đã là lần thứ ba rồi!
Đừng nói này là hoàng thượng, nó có là thần tiên! Cũng không thể trộm gà của dân!
Trước kia đều là mất vào buổi tối im ắng tới, hôm nay khá khen, ban ngày ban mặt mà dám tới.
“Tưởng ta là kẻ yếu đuối à!”
Nam tử xách theo chày cán bột, nam đồng ở phía sau hò hét trợ uy.
“Cha, mau bắt con chồn này, sau đó cầm đi chợ thượng đổi kẹo đậu phộng ăn!”
“Ai ~ Con chồn này nhìn thật lớn thật béo, khẳng định có thể đổi không ít tiền!”
Giọng trẻ con trong trẻo nói với con chồn, Hoàng Lê nghe được dựng thẳng mí mắt.
‘Ngươi mới là chồn, ngươi cả nhà đều là chồn!’ trong giới Hoàng Lê quay vòng trong đầu nghĩ, đuôi mắt thon dài từ cái đuôi của mình đảo qua, đáy mắt rất là vừa lòng.
Tiểu gia hắn là hồ ly, chủng loại cao quý!
Không phải con chồn lông vàng.
Hoàng Lê đói bụng hai ngày, lại đi theo nữ nhân không ngừng lên đường, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng.
Lúc này vất vả lắm mới ra khỏi núi rừng thì thấy một chuồng gà, nước miếng hắn chảy như sông.
Thừa dịp nữ nhân kia không ở, Hoàng Lê uyển chuyển nhẹ nhàng mà phóng qua rào tre, một đầu chui vào bầy gà.
‘Mỹ vị, tiểu gia tới ~’
Hoàng Lê rõ ràng trong hình dạng hồ ly, nhưng động tác xoa tay lại như ruồi.
Hắn một miếng ngậm lấy con gà béo nhất trong chuồng, nhẹ nhàng tránh thoát người đàn ông vung chày cán bột xuống.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp lộ ra vài phần đắc ý.
Muốn bắt hắn?
Mơ đi.
Hắn nhảy ra rào tre vòng chạy vội trên đường, trong miệng miếng thịt gà màu mỡ, mùi hương xộc vào mũi, nước miếng của Hoàng Lê không chịu khống chế theo miệng chảy xuống.
Hắn khịt mũi một tiếng.
Con gà béo bị tha đi bất ngờ giãy giụa, thanh âm tê tâm liệt phế.
Nhưng nó càng giãy giụa, Hoàng Lê càng hưng phấn.
Thịt gà này, khẳng định rất ngon!
Hoàng Lê nghĩ tới người đàn ông đang đuổi theo phía sau, lén tìm một chỗ ăn con gà, nếu không nữ nhân kia chắc chắn sẽ mắng hắn.
Tốt xấu cũng tu hành mấy trăm năm hồ ly, chẳng sợ bị phong ấn pháp lực, nam tử phàm nhân này cũng không phải đối thủ của hắn.
Hoàng Lê quay đầu ra sau nhìn, nam tử đã sớm mệt đến thở hồng hộc, hùng hùng hổ hổ chửi bới.
Hoàng Lê cười đắc ý, đang muốn cắn gà vui vẻ rời đi, lại phát hiện sau cổ căng thẳng, bốn chân đột nhiên treo lên không cách mặt đất.
“…”
Nữ nhân xấu đã trở lại.
Hoàng Lê quay người giãy giụa, trong miệng ngậm gà, trong lòng lại đang mắng mắng ác liệt.
Làm hỏng chuyện tốt của hắn, mỗi ngày chỉ biết phá hư chuyện tốt của hắn!
Nữ nhân xấu, nữ nhân xấu!
Đời này tiểu gia xem như nhớ kỹ nàng!
Hoàng Lê hận không thể cắn nàng một phát, nhưng lại luyến tiếc gà trong miệng.
“Đừng nhúc nhích.”
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt.
Người nói chuyện âm điệu thong thả, không vội vã, thanh âm và tính tình chủ nhân hoàn toàn giống nhau.
Hoàng Lê giận dỗi từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, dùng cái đuôi tát vào cánh tay nàng!
Mộc Niệm rũ mắt nhìn nhóc hồ ly trong tay nàng la lối khóc lóc, dùng chút sức nhéo sau gáy của nó.
Đối phương ăn đau, lập tức từ bỏ giãy giụa, nhận mệnh bốn chân rũ xuống, cái đuôi uể oải gục xuống ở giữa hai chân sau.
Mộc Niệm lúc này mới ngước mắt hướng phía trước.
Nam tử xách theo chày cán bột mơ hồ chậm rì rì đi lại đây, đôi tay chống đầu gối thở dốc: “Súc sinh này, chạy nhanh quá.”
Nếu không phải nữ nhân trước mặt hỗ trợ bắt được, hắn khẳng định đuổi không kịp.
Nam tử cúi đầu thở dốc, tầm mắt hướng phía trước dừng ở trên giày của đối phương.
Thân trên bằng vải xanh, mũi giày màu trắng.
Có thể là ở trên đường, mũi giày và giày mặt đều dính bùn đất cùng cỏ xanh.
Nam tử bừng tỉnh, gần đây trời vẫn luôn mưa, hôm nay mới trong, trên đường ướt có bùn rất là bình thường, đặc biệt là đường núi.
Nữ tử trước mặt không chỉ có giày bẩn, ngay cả vặt áo màu xanh lơ cũng có bùn.
Nhưng chẳng sợ một thân lầy lội, đều giấu không được khí chất và tư sắc của đối phương.
Như là trúc trong núi thanh, xanh biếc trong trẻo, không mang theo trần thế, sạch sẽ như sương sớm, làm người khác cảm thấy tươi mát.
Giống như đối với gương mặt này, dù có tức giận đến đâu cũng tiêu tan một cách vô thức.
Nam tử chưa bao giờ gặp qua loại người với khí chất trích tiên, da mặt ửng đỏ, mất tự nhiên mà đem chày cán bột dấu ra phía sau.
“Cảm ơn tiên nhân.”
Nam tử nói lời cảm tạ: “Tiên nhân có thể đem con chồn này giao cho ta không, ta bán đổi tiền cũng coi như đền bù cho còn gà bị mất.”
Mộc Niệm theo tầm mắt đối phương nhìn xuống, liền nhìn thấy Hoàng Lê còn cắn chặt con gà kia không có ý tứ nhả ra.
Nàng duỗi tay chọc hắn đầu: “Nhả ra.”
Hoàng Lê giận dỗi quay đầu đi, coi như nghe không thấy.
“Nhả ra.”
Lần này âm điệu hơi trầm xuống, mang theo áp lực.
Trái tim Hoàng Lê nhẹ nhàng rùng mình co rút lại, ủy khuất ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, sau đó liền nhả con gà đang thoi thóp sắp chết xuống đất.
Mộc Niệm nhíu mày.