Từ đó có thể đoán được cơ sở hạ tầng của nhà trẻ Sơn Hải không thể nào mà tốt được. Trước khi đến đây, Vinh Tuế đã xây dựng tốt tâm lý, nhưng đến lúc nhìn thấy cửa chính nhà trẻ và phòng bảo vệ vắng tanh, trong lòng cậu vẫn có chút sụp đổ.
Cửa nhà trẻ khóa chặt, lớp sơn đen đã bong tróc đi nhiều, phía dưới còn có vết rỉ sét loang lổ, bên phải là phòng bảo vệ đơn sơ, gắn liền một cánh cửa nhỏ được mở toang hoác. Vinh Tuế thấy không có ai đành phải tự mình đi vào.
Từ cửa vào đập vô mắt đầu tiên là một tòa nhà nhỏ hai tầng màu trắng, chắc là tòa nhà dạy học, trông khá là cũ kỹ, tường màu trắng xám xịt phủ đầy dây thường xuân, hai bên trái phải là dãy nhà trệt, vách tường được sơn màu vàng chanh, bên trên treo một tấm biểu ngữ chữ đỏ “Phát triển toàn diện các kỹ năng đức trí thể mỹ, lao động để xây dựng nhà trẻ tiên tiến.”
Vinh Tuế nghĩ thầm, so với nhà trẻ, tấm biểu ngữ này thật sự mang đầy tính châm biếm.
Nhà trẻ tuy cũ nát nhưng diện tích lại rất rộng, Vinh Tuế đi vào trong một lúc cũng không gặp ai, thậm chí cả người hỏi đường cũng không thấy.
Vinh Tuế cau mày dừng lại nhìn quanh bốn phía, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Bây giờ mới 9 giờ sáng, lẽ ra là thời điểm phụ huynh bận rộn đưa con đến lớp mới đúng, thế nhưng nhà trẻ này lại vô cùng vắng lặng, từ lúc cậu vào đến giờ chẳng thấy một bóng người nào.
Đừng nói là phụ huynh học sinh, ngay cả người đồng nghiệp đã hứa đến đón cậu là Bạch Đồ cũng không thấy đâu.
Trong lòng Vinh Tuế lẩm bẩm, đứng dưới bóng cây gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Đồ, báo cậu đã đến.
Tin vừa gửi đi đã thấy Bạch Đồ trả lời, nói bản thân nhớ lộn thời gian hẹn, kêu cậu chờ một chút anh ta sẽ tới ngay.
Đến lúc này tưởng tượng càng ngày càng đi xa của Vinh Tuế mới tạm thời ngừng lại, nếu không hẳn là cậu đã lạc đề sang mê tín mất rồi.
Vinh Tuế đợi khoảng hai phút, từ xa xa đã thấy có bóng người chạy về phía này, xem thân hình thì chắc là Bạch Đồ tới đón cậu.
Vinh Tuế lén lút “chậc chậc” hai tiếng, nhìn Bạch Đồ có vẻ gầy gò nhỏ nhắn thế mà chạy nhanh phết: “vèo” một phát đã như cơn gió thổi đến trước mặt cậu. Anh ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi nha, tôi nhớ nhầm thời gian, cậu đợi có lâu lắm không?”
Vinh Tuế lắc đầu cười: “Không, tôi cũng vừa tới thôi.” Nói rồi, ánh mắt cậu lướt qua Bạch Đồ đang cúi đầu hối lỗi, giống như vô tình hỏi: “Có điều sao trong nhà trẻ không thấy ai vậy? Tôi đã cố tìm người để hỏi đường mà cũng không thấy?”
Bạch Đồ nghe vậy, đầu càng cúi xuống thấp hơn nữa, dáng vẻ cực kỳ áy náy, nói chuyện cũng cà lăm: “Trường, nhà trẻ của chúng ta… Điều kiện không được tốt cho lắm.”
Vinh Tuế hoàn toàn không rõ ý của anh ta, điều kiện nhà trẻ không tốt và không có người thì liên quan méo gì đến nhau?
Mãi tận đến khi cậu theo Bạch Đồ đến văn phòng gặp hiệu trưởng, cuối cùng mới hiểu được câu “Điều kiện không được tốt cho lắm” trong miệng anh ta là ở mức độ nào.
Nói một cách đơn giản, môi trường của nhà trẻ quá nghèo nàn, công tác quản lý kém, không những không có nhiều học sinh mà ngay cả giáo viên cũng không luôn.
Nếu như Vinh Tuế chính thức nhận việc, thì cậu sẽ trở thành giáo viên duy nhất ở đây.
Vinh Tuế: “…”
Ok, tôi ổn.
Cậu miễn cưỡng kiềm chế vẻ mặt kinh ngạc của mình, nhìn Bạc Đồ: “Thầy Bạch không lên lớp sao ạ?”
Bạch Đồ thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ như muỗi kêu: “Tôi là giáo viên y tế, kiêm luôn nhân viên hành chính bán thời gian.”
Vinh Tuế: “….”
OK, am phai.
Bạch Đồ thấy cậu không nói gì thì lập tức căng thẳng, rất sợ cậu nóng giận mà bỏ bỏ đi, bèn lắp ba lắp bắp trấn an cậu: “Mặc dù điều kiện của nhà trẻ chúng ta chỉ ở mức trung bình nhưng chắc chắn sau này sẽ ngày càng tốt hơn!”