Bạch Đồ sợ đến mức không còn cảm thấy ấm áp khi nhìn người đồng nghiệp mới hiền lành, dễ mến này nữa. Anh ta rùng mình ôm bát thay đổi vị trí, cố gắng tránh xa Vinh Tuế càng xa càng tốt: “Tôi, tôi không sao, thầy,…. Thầy cứ ăn cơm đi, không cần để ý đến tôi.”
Vinh Tuế chẳng hiểu mô tê gì, không biết Bạch Đồ đây là xảy ra chuyện gì, chỉ đành ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Chẳng qua cậu vẫn lo cho Bạch Đồ, thế nên cứ ăn được hai miếng lại ngẩng lên nhìn anh ta một chút.
Bạch Đồ ngồi chéo đối diện cậu sợ đến không dám cử động. Anh ta buồn bã nghĩ, cho dù cậu ấy không ăn được cũng phải nhìn mình mà ăn cơm sao QAQ.
***
Mọi người đều rất hài lòng với bữa trưa hôm nay, ngoại trừ thầy Bạch sợ bị ăn thịt, những người còn lại đều ăn uống sạch sẽ.
Bánh bao thỏ mà lúc đầu cậu còn lo là làm có hơi nhiều cũng được ăn sạch, con gà trong canh thậm chí còn bị gặm mất đầu. Đám nhóc ăn no căng bụng đứa nào đứa nấy nằm dài trên ghế không muốn nhúc nhích.
Vinh Tuế lần lượt xoa bụng cho tụi nhỏ, ngoại trừ Ôn Thôn và Bạch Trạch bình thường ngoan ngoãn, ba nhóc con còn lại cũng không có né tránh, thay vào đó do dự một lúc, sau đó chỉ đơn giản nhắm mắt lại mặc kệ động tác của cậu.
Vinh Tuế cười thầm trong lòng, đợi dì Vương dọn dẹp bát đũa xong xuôi thì dẫn bọn họ ra ngoài sân bãi để tản bộ tiêu cơm. Ăn quá no mà lập tức ngủ liền đối với dạ dày sẽ không tốt.
Phía trước là bọn trẻ đang chạy nhảy sôi nổi, Vinh Tuế mỉm cười nhìn chúng, chỉ có Bạch Đồ là vẻ mặt lo lắng nói rằng anh ta phải về ký túc xá chuẩn bị hồ sơ xin trợ cấp, sau đó lập tức vội vã chạy đi. Tuy là Vinh Tuế cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, một mình dẫn đám nhóc đi tản bộ.
Năm đứa trẻ và một giáo viên chậm rãi bước đi trên sân chơi đầy cỏ.
Ôn Thôn vẫn luôn kéo vạt áo của Long Nhai, hệt như một cái đuôi nhỏ theo sau hắn, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xung quanh, cũng không biết có thể nhìn được cái gì không nữa.
Tất Phương vốn là đi chung với Bạch Trạch, chẳng qua nhóc con kia đi chưa được hai bước đã không chịu được, rón rén đi đến phía sau hù doạ Ôn Thôn. Ôn Thôn bị dọa sợ hết hồn, cả người ngã lên người Long Nhai, bĩu môi lẩm bẩm mắng “Tất Phương thật đáng ghét.”
Long Nhai liếc Tất Phương, vẻ mặt còn âm trầm hơn lúc bình thường rất nhiều: “Cậu lại muốn đánh nhau nữa à Tất Phương?”
Tất Phương làm mặt quỷ với Long Nhai, mắt lại nhìn Ôn Thôn đang ôm chặt lấy Long Nhai, giọng điệu chua lè: “Đồ nhát gan thế mà lại thích một kẻ nham hiểm như cậu, để xem sau khi biết cậu ác độc đến mức nào, hắn còn muốn chơi với cậu nữa hay không!”
Long Nhai nhìn Tất Phương như thể một đứa thiểu năng trí tuệ, “hừ” một tiếng rồi dứt khoát ôm Ôn Thôn lên bước nhanh đi khỏi,
Tất Phương ở phía sau tức giận giơ chân, Bạch Trạch cười híp mắt kéo hắn lại, như một ông cụ non an ủi, nói: “Sao cậu lúc nào cũng bắt nạt Ôn Thôn thế, đến lúc Long Nhai đánh cậu… Cậu đánh không lại đâu…”
Vinh Tuế đi ở cuối cùng, nhìn đám nhóc cãi nhau nô đùa, ánh mắt vừa chuyển, lại thấy Ân Chúc Chi một mình lạc đàn ở phía sau.
Ân Chúc Chi cao hơn Long Nhai một chút, nhìn vóc dáng của y không giống mấy bé mầm non, nói là học sinh lớp một cũng có người tin. Y mặc bộ đồng phục mầm non hải quân, quần hơi ngắn, để lộ một phần mắt cá chân trắng nõn, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, viền đế trắng đã có chút ố vàng nhưng cũng không tệ. có thể thấy rằng chúng được bảo vệ tốt, mang vào rất sạch sẽ.
Một mình y đi tới, sống lưng rất thẳng, bởi vì quay lưng về phía Vinh Tuế, nên cậu nhìn không rõ biểu tình của y, song trong lòng vẫn nhịn không được có chút mềm mại.
Từ ngày đầu tiên cậu tới đây, đứa nhỏ này đã có chút lạc lõng. Ôn Thôn luôn ở cùng Long Nhai, Bạch Trạch với Tất Phương là bạn tốt, chỉ có Ân Chúc Chi là lạc đàn, bình thường không thấy y nói chuyện nhiều, lúc lên lớp cũng là ngẩn người. Vinh Tuế nhìn chằm chằm sau gáy của y, thầm nghĩ nhỏ mà tính tình cứ quái gở như vậy cũng không tốt.
(Ân Chúc Chi: Vợ quan tâm tới tui kìa, vui tóa.)