Chương 13

“Cẩn thận nóng.” Bạch Đồ để mấy đứa nhỏ ngồi xuống, còn bản thân đi vào nhà bếp phụ một tay bưng thức ăn ra, ngoại trừ cháo gà xé sợi còn có thêm canh gà. Vinh Tuế sợ đám nhóc con bị bỏng, còn cố ý múc ra bát nhỏ, sau đó dùng nước lạnh làm nguội, rồi mới để cho Bạch Đồ bưng ra.

Cậu tự mình đặt những chiếc bánh thỏ hơi nguội vào một chiếc đĩa nhỏ rồi bưng ra

Một buổi sáng tiếp xúc, cậu phát hiện Ôn Thôn là chỗ đột phá tốt nhất. Nhóc mập mạp tính cách mềm mại dễ bị lừa, dỗ được hắn, Long Nhai ngồi bên cạnh cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.

Vinh Tuế nghĩ vậy, bèn bưng màn thầu thỏ con đi đến bên người Ôn Thôn. Con non này đối với cậu vẫn còn chút phản xạ có điều kiện sợ sệt, có điều phản ứng lúc sau cũng đã tự nhiên hơn nhiều, còn có thể chào hỏi cậu nữa cơ đấy. Con non mềm mại gọi một tiếng “Thầy Vinh”, rõ ràng là vẫn còn nhớ buổi sáng được thầy Vinh cho kẹo ăn đây mà.

Vinh Tuế quả thực bị dáng vẻ đáng yêu của nhóc con làm cho tim mềm nhũn rồi. Cậu lấy đũa gắp một cái màn thầu thỏ con đặt vào trong đĩa của Ôn Thôn: “Hôm nay thầy làm màn thầu thỏ con đó, Ôn Thôn xem có thích không? Em biết thỏ có gì không nào? Hai cái tai dài nè, lông trắng muốt nè, dáng vẻ siêu dễ thương luôn…” Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Nấu ăn cũng ngon nữa…”

Ôn Thôn nhúc nhích cái mũi, đôi mắt vô hồn chớp chớp, mặc dù hắn không nhìn thấy đồ vật được như người bình thường nhưng cũng không phải là mù theo “nghĩa thường”. Hắn có cách “nhìn” được của riêng mình, chỉ là tuổi còn quá nhỏ chưa nắm bắt tốt khả năng của mình nên động tác luôn có vẻ hơi chậm chạp.

Song một loạt động tác của con non dưới góc nhìn của cậu lại là tuy mắt hắn không thấy được nhưng lại cực kỳ háo hức, cố hết sức muốn biết được dáng vẻ màn thầu thỏ con trông như thế nào. Vinh Tuế lập tức càng thêm đau lòng, đút màn thầu đến tận bên miệng Ôn Thôn, dụ dỗ nói: “ A… Nếm thử một miếng nào.”

Quả nhiên, Ôn Thôn ngoan ngoãn há miệng, cắn một miếng đầu thỏ, phồng má nhai, lập tức hài lòng cong mắt, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, mỉm cười ngọng nghịu nói: “Ngọt, ăn ngon.”

Vinh Tuế thương hại xoa xoa đầu cu cậu, gắp thêm một cái để trong bát cho bé: “Từ từ ăn, ăn xong gọi thầy.”

Ôn Thôn cắn màn thầu thỏ con ngoan ngoãn gật đầu, còn nói với Long Nhai ngồi bên tay phải: “Long Nhai cũng ăn.”

Đợi sau khi bọn nhỏ ăn xong, Vinh Tuế mới yên tâm đi sang bàn bên cạnh ăn cùng Bạch Đồ.

Chỉ là, Bạch Đồ ngày thường vốn sôi nổi bây giờ lại im lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, lúc Vinh Tuế ngồi xuống bên cạnh, anh ta còn bất an dịch mông tới lui.

Cậu kỳ quái nhìn anh ta, hỏi: "Thầy sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

Sắc mặt Bạch Đồ có chút tái nhợt, ngẩng lên len lén liếc Vinh Tuế một cái rồi lập tức cúi xuống, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay cầm đũa của anh ta đang run rẩy.

Vinh Tuế tưởng rằng anh ta ăn không quen thức ăn cậu làm, cố ý gắp một cái màn thầu cho anh ta, nhiệt tình nói: “Thầy ăn bánh bao này đi, bột hôm nay được nhào dai lắm đó.”

Bạch Đồ nhìn bánh bao thỏ trên đĩa một cách đáng thương, cảm thấy bản thân sắp trở thành một con thỏ trên đĩa tới nơi rồi. Sau khi dùng thìa khuấy tới khuấy lui trong bát, Bạch Đồ lấy hết dũng khí, đặc biệt lo lắng thấp giọng hỏi: “Thầy, thầy Vinh rất thích ăn thịt thỏ ư?”

Vinh Tuế ngoạm một cái hết nửa cái màn thầu thỏ, nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Thỏ đáng yêu vậy mà, sao có thể ăn thịt thỏ được chứ…”

Trái tim treo cao trong lòng Bạch Đồ bỗng nhiên thả lỏng, vừa định hớp một ngụm canh thì nghe thấy cậu nói tiếp: “Vẫn là ăn cay ngon hơn.”

“Khụ khụ!” Bạch Đồ sợ đến nỗi sặc nước canh vào mũi, luống cuống tay chân cầm khăn giấy lau lau, còn đỏ mắt nói xin lỗi Vinh Tuế: “Xin, xin lỗi. Thầy đừng ăn tôi nha QAQ”

“Sao thầy bất cẩn vậy? ” Vinh Tuế cũng bị anh ta doạ, vội vàng vỗ lưng cho anh ta, hoàn toàn không nghe thấy câu nói như muỗi ấy.

Bạch Đồ thực sự sợ hãi, tu vi của anh ta thấp đến mức vốn không nhìn ra được căn nguyên của Vinh Tuế, chỉ biết cậu là một đại yêu mạnh hơn anh ta rất nhiều.

Nhưng bây giờ đều đang chủ trương xây dựng một xã hội văn minh hài hòa, yêu quái cũng phải hưởng ứng lời kêu gọi, ngoại trừ những con yêu quái ngang tàng bạo ngược trên núi, trong thành phố có rất ít yêu quái sẽ tấn công hoặc ăn thịt đồng loại của chúng.

Cho nên mặc dù chỉ là một con thỏ tinh có tu vi thấp, song Bạch Đồ cũng không có chút nào sợ hãi Vinh Tuế, cộng thêm thái độ trước đó của Vinh Tuế vô cùng tốt, bởi vậy anh ta luôn cho rằng cậu cũng là một yêu quái ôn hòa giống bản thân mình.

Ai biết được bỗng nhiên lại hung ác như vậy, còn muốn ăn thịt thỏ cay nữa!