Sau khi tự tát vào mặt một cái, Trương Tiểu Phàm đứng lặng người, rồi không nén được thở hắt ra. Phải đến một lúc sau gã mới dần lấy lại bình tĩnh, lắc đầu cười khổ:”Trương Tiểu Phàm à Trương Tiểu Phàm, ngươi sống trên đời được bao năm rồi chứ, bất quá chỉ là một vô danh đệ tử của Thanh Vân Môn, vậy mà lại dám nghi ngờ đạo nghĩa tố sư, quả là không tự lượng sức. Thanh Vân Môn trải qua hơn hai ngàn năm, thanh danh lẫy lừng, thiên hạ đều kính ngưỡng, chẳng bởi hư danh, đâu đến lượt phiên ngươi nghi ngờ chứ.”
Nghĩ đến đây, tạm thời gã thấy như trút được gánh nặng, dù chỉ là ý nghĩ có chút tự an ủi bản thân, nhưng xem ra lại rất có tác dụng. Đến đây Tiểu Phàm không nghĩ ngợi thêm nữa, thảnh thơi nằm xuống nghỉ ngơi.
Không ngờ nằm chưa yên, hắn đột nhiên nghe thấy một hồi âm thanh vô cùng chói tai từ trên không truyền tới, xé rách bầu không khí yên tĩnh vốn dĩ chỉ có tiếng sóng triều và tiếng gió biển.
Trương Tiểu Phàm biến sắc, lập tức bật dậy nhảy lui về phía sau rồi từ từ nhìn ra xung quanh. Chỉ thấy trong đêm đen mù mịt xuất hiện một đạo bạch quang như nhật hạ lưu tinh, sáng lạn vô bì, rạch trên không trung một nét bạch quang rực rỡ trên bầu trời, bám theo phía sau nó là ba đạo quang mang đỏ, vàng và trắng. Tiểu Phàm định thần nhìn kỹ, thầm đoán ra đó là mấy người tu đạo đang dùng phép ngự kiếm bay tới. Người đi đầu tinh thần khẩn trương, có vẻ đang bị nhóm người phía sau đuổi theo rất gấp. Xem ra nhất định là nhân sĩ chính đạo và yêu nhân ma giáo đang đánh nhau. Trương Tiểu Phàm đã mấy ngày lênh đênh trên Đông Hải mênh mông, lúc nào cũng cảm thấy bứt rứt lo lắng, bây giờ lại thấy bóng người thì vô cùng mừng rỡ, nghĩ rằng trong hai phe kia thể nào cũng tìm được đồng môn. Nghĩ vậy liền không để chậm trễ một giây, hai tay bắt pháp quyết, chỉ thấy Thiêu Hỏa Côn thoắt một cái, cả người lẫn côn đã bay vút lên trời.
Thiêu Hỏa Côn nằm trong tay Trương Tiểu Phàm, kêu “ô” lên một tiếng, hắc quang đại thịnh. Nào ngờ vừa mới bay lên, phía trước có một đạo bạch quang, phía sau có 3 đạo hoàng, hồng, bạch quang nhằm hướng hắn mà lao tới. Thì ra đám người trên không trung ko ngờ trên đảo hoang này lại có người xuất hiện, kẻ tưởng đó là quân mai phục, người lại nghĩ gã là tiếp ứng của địch nhân, thành ra đều xuất thủ một lượt, nhằm gã mà đánh tới. Trương Tiểu Phàm thất kinh, thầm kêu khổ, không ngờ lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, không kịp lên tiếng giải thích, bèn khựng người lại trong không trung, cả người theo đỏ bổ nhào xuống như một hòn đá.
Bốn người thuộc hai phe này, xem ra đều là cao thủ, phản ứng rất nhanh, chỉ trong giây lát đã nhìn rõ tình thế, các pháp bảo của bản thân hơi dừng lại một chút trên không trung, rồi cũng lần lượt lao xuống, đuổi theo bằng được tuyệt không lưu tình. Tuy nhiên trong hai phe cũng có một hai người kêu lên khe khẽ, hơi có chút nghi hoặc, rõ ràng phát hiện ra đối phương cũng giống như mình, rất muốn hạ sát thủ đối với vị khách không mời này.
Hiển nhiên người hai phe, không ít thì nhiều đều đã phát hiện ra đối phương không có ý muốn tấn công, vì vậy cũng không vội vàng hạ thủ. Chỉ khổ Trương Tiểu Phàm, tự nhiên lại lâm vào thế đối đầu với cả hai phe, rồi lại bị cả 4 pháp bảo đồng loạt tấn công, không cẩn thận thì dù có mấy mạng cũng không đủ. Khổ sở mới né được một đợt, nào ngờ đằng sau lại nghe có tiếng gió rít mỗi lúc một nhanh hơn, các pháp bảo từ đằng sau vùn vụt đuổi tới. Biết tránh né mãi thế này không xong, gã nghiến chặt răng, từ trên không trung xoay người lại, chi thấy bốn đạo ánh sáng như sấm vang chớp giật, trong phút chốc kêu lên một tiếng, chỉ thấy Thiêu Hỏa côn trong tay gã hắc quang đại thịnh, chắn trước mặt Trương Tiểu Phàm sẵn sàng ứng chiến.
“Ầm” -một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, lan mãi ra tận tít xa xa trên mặt biển yên tĩnh, tứ đại pháp bảo bị dội ngược trở lại, còn phía kia chỉ thấy Trương Tiểu Phàm một người một côn nặng nề rơi xuống dưới, phút chốc nước biển bắn lên tung tóe. Dưới nước những gợi sóng lớn nối đuôi nhau lan tỏa, trên không bốn người tám con mắt nhìn nhau. Truy nhân thôi ko đuổi, tẩu nhân cũng ko chạy nữa, song phương đứng trơ ra trong giây lát, trong lòng đều lờ mờ cảm thấy, lần xuất thủ ban nãy, có lẽ có chút gì không ổn.
Một lúc sau, từ mặt nước dần dần nổi lên một bóng người, tay chân duỗi thẳng cẳng nằm ngửa trên mặt nước, xem bộ dạng thì đã hôn mê rồi. Lúc này bốn người trên không vừa ngấm ngầm đề phòng đối phương, vừa ghé mắt xuống xem kĩ người dưới nước, trời đã tối nên khó khăn lắm mới nhìn kỹ người dưới nước.
“Tiểu Phàm!”.
Thật kỳ lạ, có hai tiếng thôi nhưng song phương bốn người, không hẹn mà gặp, cùng thốt lên.
Nước biển lạnh giá ngấm vào người khiến Trương Tiểu Phàm trong lúc hoảng hốt lại nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong Vô Tình Hải bên dưới Tử Linh Uyên ở Không Tang Sơn, có điều tại nơi sâu thẳm dưới lòng đất không hề thấy ánh mặt trời ấy, tại sao trên đầu gã lại có những vì sao đang lấp lánh?
Gã lắc lắc đầu, lúc này đã tỉnh hẳn lại, bèn quay sang nhìn bốn xung quanh, chỉ thấy bản thân đang ngồi dựa lưng trên bờ biển, trên bãi cát đàng xa có bốn người đang đứng, một bên là một nữ nhân áo xanh, bên kia là một nữ hai nam, nhìn y phục đúng là Thanh Vân môn hạ
Gã định thần, nhìn kỹ 3 người Thanh Vân Môn. Hai nam nhân kia với gã lại rất đỗi thân quen, đích thị là đại sư huynh Tống Đại Nhân và Lục sư huynh Đỗ Tất Thư. Nữ tử bên cạnh dung mạo diễm lệ, toàn thân bận y phục màu đỏ, không ngờ với Trương Tiểu Phàm lại càng muôn phần thân thiết.
Chốc lát cả cả người gã nóng bừng, huyết khí sục sôi, mắt hướng về phía hồng y nữ nhân, tưởng chừng như trên thế gian này giờ chỉ có mỗi mình nữ nhân ấy là tồn tại, kêu lên mấy tiếng thật to:”Sư tỉ!”.
Nữ nhân áo đó ấy nghe thấy tiếng hắn, liền quay đầu lại mỉm cười, tức thì hòn đảo cô độc giữa đại dương này, sắc đêm buồn bã, cũng dường như sáng bừng lên:” Tiểu tử thối, ta biết sẽ còn gặp lại ngươi mà!”.
Có ngôn từ nào có thể diễn tả được nỗi cuồng nhiệt này? Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ chất chứa trong tâm tư, sự nhớ nhung vô tận, tất cả nỗi khổ sở, những ý nghĩ vớ vẩn vào lúc sinh tử quan đầu mấy bữa trước, tất cả đều xông lên trong đầu óc hắn, nhìn nữ nhân xinh đẹp ở trước mặt đang tươi cười, không hiểu tại sao trong lòng bỗng dưng cảm thấy chua xót, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi.
Sư tỉ! Hình bóng con người này đã in trong đầu hắn từ lâu lắm rồi. Hôm nay hình bóng đó lại thực sự đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt hắn. Bây giờ, trước mắt hắn chỉ có mình sư tỉ mà thôi.
Đột nhiên, một thanh âm cắt ngang dòng suy nghĩ của gã, xem ra người nói đang thập phần tức giận:” Trương Tiểu Phàm, tên tiểu tử chết tiệt kia, trong mắt ngươi chỉ có bọn họ thôi sao?”.
Không những Trương Tiểu Phàm, mà cả ba người bọn Điền Linh Nhi cũng đều giật mình. Trương Tiểu Phàm nhìn về phía thanh âm vừa phát ra, chợt đứng trơ ra như tượng gỗ. Chỉ thấy,bên trên thiên thượng đầy sao, dưới đất ánh trăng đẫm nước, vàng vặc lạnh lùng. Tất cả ánh sáng phản chiếu xuống một nữ nhân đang đứng trên bãi cát cô độc giữa đại dương. Nữ nhân áo xanh đấy, con mắt sáng long lanh, sóng mắt xô lên dữ dội, chừng như có vài phần bi phẫn, chẳng phải Bích Dao thì là ai?Gã bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó xử, nhất thời ko nghĩ nên lời, chỉ lắp bắp:” Cô, sao cô lại ở đây?”.
Bích Dao chừng như vẫn còn giận gã, lờ đi không trả lời, nhãn quang nhằm vào Điền Linh Nhi nhìn không chớp mắt, thấy Điền Linh Nhi quả nhiên dung mạo thanh lệ, tư sắc xuất chúng, không hiểu sao tự dưng trong lòng lại dấy lên một nỗi ghen tị vô cớ.
Nguyên hôm đó Bích Dao trên Hải Vân Lâu gặp lại U Di, ngay đêm đó không từ biệt Trương Tiểu Phàm khởi hành ngay. Nàng gặp lại phụ thân, sau đó cả 3 người quyết định đến Lưu Ba Sơn ở Đông Hải, định hội họp chúng nhân chuẩn bị việc đại sự của bổn giáo. Nào ngờ nhân sĩ chính đạo cũng hẹn nhau ở Lưu Ba Sơn, vì vậy hai bên không may đụng đầu nhau tại đây, giao chiến mấy ngày trên đó. Thì ra Bích Dao nhẩm tính, đoán rằng thể nào Trương Tiểu Phàm cũng đã đến Lưu Ba Sơn. Nàng nghĩ lại những ngày cùng gã trong động Tích Huyết, rồi cùng trải qua bao phen sinh tử cùng nhau, mà nay mỗi người một phương, vì vậy cảm thấy vô cùng buồn bực. Nàng đối với tên đệ tử Thanh Vân Môn này, tự nhiên có một cảm tình không thể nói nên lời, càng nghĩ càng ko giữ nổi bình tĩnh, chỉ muốn gặp lại gã ngay lập tức. Nghĩ sao làm vậy, Bích Dao lén đến trước cửa trận Thanh Vân Môn tìm Trương Tiểu Phàm, nào ngờ người chưa tìm được mà đã bị bọn Điền Linh Nhi phát hiện, truy đuổi đến tận đây.
Kỳ thật trong mấy ngày qua, Trương Tiểu Phàm vốn đã phải đến được Lưu Ba Sơn rồi, chỉ là không ngờ, Trương Tiểu Phàm lần đầu xuất môn, lớ nga lơ ngớ nên không ngờ đã lạc đường trên Đông Hải, mất rất nhiều thời gian, thành thử Bích Dao đến sớm hơn hắn vài ngày.
Bích Dao lần này gặp lại Trương Tiểu Phàm, trong lòng chưa kịp vui mừng, đã lỡ tay đã thương hắn, trong lòng rất áy náy. Nào ngờ thấy tên xú tiểu tử này trúng thương hồi tỉnh, nhìn thấy sư tỉ, không những không lý gì đến thương thế, mà hồn vía còn bay lên chín tầng mây, thần hồn điên đảo. Bích Dao cảm thấy tối tăm mặt mũi, chỉ hận là ko sớm cho gã một chưởng.
Lại nói Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, không hiểu sao vị cô nương này nộ khí hừng hực, lại quay lại nhìn bọn Điền Linh Nhi, thấy bọn họ đều nhìn trợn tròn mắt nhìn gã. Trương Tiểu Phàm định lên tiếng giải thích, nhưng lại ko biết phải nói thế nào. Quay về phía Bích Dao, bắt gặp ánh mắt Bích Dao nhìn gã, bỗng cảm thấy ngột ngạt, nhất thời kích động, kêu lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“a”- Cả Điền Linh Nhi và Bích Dao cùng kêu lên.
Kỳ thực Trương Tiểu Phàm vừa bị tứ nhân hợp kích, tuy gã đã vận pháp môn hộ thể, lại có Thiêu Hỏa Côn chắn trước mặt nên đã giảm được phần lớn lực đạo. Tuy nhiên bọn Tống Đại Nhân so với gã đều có đạo hạnh cao thâm, nếu không phải họ sớm phát hiện ra sự lạ nên đã thu lại một phần sức, Trương Tiểu Phàm lại may mắn rơi xuống biển, thì giờ này ắt hẳn gã đã không ngồi đây rồi. Lúc này gã cảm thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt, thổ ra một ngụm máu nữa, may chỉ là những huyết ứ mà thôi, mặc dù nói hơi quá, nhưng hoàn toàn không quá đáng ngại. Bọn Điền Linh Nhi thấy Trương Tiểu Phàm thụ thương, vội chạy lại, không ngờ thấy bên kia ma giáo yêu nữ cũng đang chạy tới.
Đám người Điền Linh Nhi làm sao mà biết được chuyện đó. Bọn họ và tiểu sư đệ chơi rất thân với nhau từ nhỏ, thấy thế rất lo lắng, lập tức chạy đến, chẳng dè thân hình vừa mới chuyển động, mắt đã thấy yêu nữ ma giáo cũng đang rất lo lắng chạy vội đến.
Điền Linh Nhi dù sao cũng là nữ nhi, tâm tư tế nhị, ngạc nhiên dừng lại, nhưng Tống Đại Nhân và Đỗ Tất Thư thấy vậy, lại nghĩ rằng thiếu nữ ma giáo ấy muốn thừa lúc tiểu sư đệ đang thọ thương để chiếm phần tiện nghi. Tống Đại Nhân thét vang, tiên kiếm “Thập Hổ” đón gió, nhằm đầu Bích Dao bổ xuống.
Bích Dao lúc này chỉ nghĩ đến thương thế Trương Tiểu Phàm, đang chạy tới lại bị ngăn cản nên vô cùng tức giân. Tuy vậy nàng thấy thế kiếm hung hãn, thấy rằng cũng không thể coi thường. Nàng xoay nhẹ mình một cái, thân ảnh lượn thành một luồng sáng xanh, khẽ thoát ra khỏi kiếm quang của Thập Hổ trong gang tấc. Bay ra chưa đầy một trượng, lại thấy phía trước bạch quang chớp chớp, một pháp bảo hình hộp hình dáng cổ quái đang bay đến.
Bích Dao nhất thời không trông rõ là vật gì nên không dám đón đỡ, liền dừng lại, tay vẫy lên trong gió, trên ngón tay ngọc của nàng xuất hiện một đoá hoa nhỏ trắng muốt, chính là pháp bảo đắc ý “Thương Tâm Hoa”.
Nàng miệng nhẩm pháp quyết, hữu thủ khẽ phất một cái, Thương Tâm Hoa lập tức bay vọt lên không ngăn chặn cái vật kỳ lạ ấy. Bích Dao định thần nhìn kỹ thì bất giác bật cười. Phía trước mặt là một vật hình lập phương trên các mặt có khắc mấy dấu chấm, thì ra là một con xúc xắc. Nhân sĩ chính đạo mà cũng có người sử pháp bảo khác với lẽ thường này, quả là hiếm thấy.
Bạch quang của Thương Tâm Hoa tức thì đẩy lui con xúc xắc của Đỗ Tất Thư ra xa một trượng, xem ra đạo hạnh của Đỗ Tất Thư kém hơn Bích Dao một chút. Đỗ Tất Thư tu hành không bằng Tống Đại Nhân, nhưng cơ trí thì có thừa, nhận ra sức không đủ nên cũng không ham đánh, mà tế khởi thêm hai con xúc xắc nữa bay ra quấy rối trên dưới.
Ba con xúc xắc bay như chớp giật, trên dưới hợp công, xoay vần tả hữu, mặc dù không vượt qua được phạm vi của Thương Tâm Hoa, nhưng Bích Dao nhất thời cũng không xông ra được. Chỉ chậm một khắc Tống Đại Nhân đã từ phía sau xông tới.
Bích Dao ban nãy giao thủ với Tống Đại Nhân vốn đã biết người này tu hành thâm hậu, dù là song đấu bản thân chưa chắc đã thắng được hắn ta, hơn nữa địch nhân phía trước cũng là người thông minh quỉ quái, bên cạnh thì “Linh Nhi sư tỷ” của tên xú tiểu tử vẫn đang đứng đó, nghĩ thầm với tình thế hiện giờ, tam thập lục kế tẩu vi là thượng sách. Nàng quyết định như vậy, lập tức liếc về phía Trương Tiểu Phàm ở đằng xa, trong lòng giận dữ mắng chửi một câu: “Tiểu tử thối!”
Tống Đại Nhân gần bắt kịp Bích Dao, thì thấy yêu nữ đang giao thủ với Đỗ Tất Thư đột nhiên bay vòng trở lại, đoá hoa trong tay bỗng biến thành muôn nghìn đóa hoa, trong giây lát đã che kín bầu trời. Tống Đại Nhân trong lòng kinh hãi, vội vàng ngưng thần phòng bị, không ngờ đấy chỉ là thuật che mắt của Bích Dao, trong muôn vạn đoá hoa, chỉ thấy thân ảnh xanh biếc của Bích Dao bắn vụt lên trời, rồi lao vút đí.
Tống Đại Nhân vừa định đuổi theo, thì nghe thấy Đỗ Tất Thư và Điền Linh Nhi cùng cất tiếng gọi: “Đại sư huynh, không cần đuổi theo.”
Tống Đại Nhân tức thì bỏ ý định đó, vội vàng thu hồi tiên kiếm rồi cùng với mọi người chạy về chỗ Trương Tiểu Phàm.
Lưu Ba sơn ở Đông Hải nằm trên một hòn đảo, thế đứng hùng vĩ, vừa hiểm trở lại vừa đẹp đẽ, là nơi tiên khí khởi phát. Bất luận trong các ngọn núi lớn nhỏ trong dãy núi ở đây, Lưu Ba Sơn luôn là đệ nhất sơn, chỉ hiềm Lưu Ba Sơn quá xa đại lục, người đến được ko nhiều, sở dĩ được biết đến cũng là do mang trên mình một lúc hai cái tên trái ngược nhau “Bồng Lai Tiên Sơn” và “ Diêm La Đảo”.
Xưa kia, Lưu Ba Sơn không khi nào bớt huyên náo. Các nhân vật trong ma giáo đều thường xuyên đến đây. Có điều, các nhân vật chính đạo tu chân cũng ngự kiếm ghé qua đây cũng không phải là ít, do đó hai bên vẫn thường giáp mặt nhau, kết quả đều là những trận huyết chiến không tránh khỏi. Đôi bên thành ra khổ đại cừu thâm, chỉ cần loáng thoáng thấy mặt nhau là đã động cước động thủ, vận khởi pháp bảo. Ngày qua ngày, mỗi bên khi yếu thế đều có nhờ đồng đạo đến ra tay tương trợ, tạo thành thế “Lưỡng long tranh châu”. Một núi hai tên là vì lẽ đó.
Lại nói đến bọn Điền Linh Nhi, cuối cùng cũng đã đến Lưu Ba Sơn. Trương Tiểu Phàm vừa đến Lưu Ba Sơn, vội vàng đến gặp sư phụ Điền Bất Dịch và sư nương Tô Như.
Nguyên đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Ma giáo quật khởi, khí thế hung mãnh, ko chỉ có các lão đại ma đầu lần lượt hạ sơn, mà vô số ma nhân mới ùn ùn xuất hiện, đạo hạnh cũng không hề thấp. Chúng muốn trùng hưng ma giáo, vì vậy tụ tập tại đây, bàn tính kế hoạch, mưu định phương hướng.
Thế địch quá lớn, nhân sĩ chính đạo tuyệt ko thể ngồi im, chưởng môn Thanh Vân Đạo Huyền Chân Nhân đã liên lạc với Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc tập họp tại Lưu Ba Sơn để cùng thương nghị. Lần này
Thanh Vân Môn đại triển thần oai, cho hạ sơn tinh anh đệ tử bốn chi mạnh nhất của phái là Long Thủ Phong, Triêu Dương Phong, Đại Trúc Phong, Tiểu Trúc Phong, ngoài ra còn có Thương Tùng Đạo nhân thủ tọa chi Long Thủ Phong, Điền Bất Dịch thủ tọa chi Đại Trúc Phong và một số vị trưởng lão. Tất cả cùng với Phần Hương Cốc, Thiên Âm Tự và một số vị tu chân rải rác khắp nơi cùng nhằm hướng Lưu Ba Sơn đi tới.
Lại nói Điền Bất Dịch gặp lại Trương Tiểu Phàm, mặc dù thần sắc có chút vui mừng, nhưng lão vẫn giữ
được phong thái nghiêm nghị. Sư nương Tô Như của gã thì khác, bà lộ rõ vẻ hân hoan, kéo Trương Tiểu Phàm ngồi xuống, hỏi chuyện mãi không rời.
Trương Tiểu Phàm trong lòng vô cùng cảm kích, kiên nhẫn ngồi kể hết sự tình, tuy nhiên những chuyện liên quan đến Bích Dao, đến chuyện ở Tích Huyết Động, gã đều giấu kỹ, chỉ nói trong Tử Linh Uyên nhờ may mắn tìm được một bí lộ mà thoát chết.
Mọi người nghe vậy đều cảm thán, cho rằng đúng là gã trong cái chết tìm được đường sống. Theo như bọn Tống Đại Nhân, Hà Đại Trí, Đỗ Tất Thư và Điền Linh Nhi nói lại, Trương Tiểu Phàm được biết hôm đó tại Vạn bức cổ quật trong bọn tám người thì Thiên Âm Tự Pháp Tướng, Pháp Thiện, Phần Hương Cốc Lý Tuân, Yến Hồng đều được an toàn, Tề Hạo và Tăng Thư Thư tuy có bị thương nhưng cũng không nguy hại gì. Chỉ có gã và Lục Tuyết Kỳ là thập phần nguy hiểm. Hôm đó hai người bị trúng thương rơi xuống Tử Linh Yên, phải đối phó với đám vong linh, ngoài ra còn gặp phải ma thú thượng cổ Hắc Thủy Huyền Xà. Hai người bị sóng thần từ đuôi Hắc Thủy Huyền Xà đánh văng bất tỉnh, mỗi người một nơi. May mắn Lục Tuyết Kỳ có Thiên Gia thần kiếm phát ra lam quang bảo vệ. Bọn Tề Hạo lại mạo hiểm dò xuống Tử Linh Uyên cứu người, may mắn bắt gặp Lục Tuyết Kỳ đang lúc bị vô số vong linh bao vây, cứu được đem về, không thì giờ này có lẽ Thiên Gia đã mất chủ.
Lục Tuyết Kỳ sau đó tỉnh lại, cho rằng Trương Tiểu Phàm đang mắc kẹt dưới Tử Linh Uyên, mặc dù chất độc trong người chưa tiêu hết, thần thái chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn nằng nặc đòi tìm bằng được gã. Nhưng qua một ngày, Trương Tiểu Phàm vẫn chưa thấy đâu, mọi người thấy ko có hy vọng liền kịch liệt phản đối, chấm dứt tìm kiếm, đưa Lục Tuyết Kỳ về Thanh Vân Môn dưỡng thương.
Lại nói lúc này Điền Linh Nhi kể xong chuyện, nhìn Trương Tiểu Phàm cười khúc khích:” Lục Tuyết Kỳ Lục sư tỉ mà biết ngươi bình an vô sự, nhất định sẽ vui mừng lắm. Ngươi không biết đấy thôi, hôm đó tại Không Tang Sơn, nghe nói ko tìm thấy ngươi, Lục sư tỉ lo cho ngươi ghê lắm!”.
Trương Tiểu Phàm nhất thời ngẩn ra, trong đầu nghĩ đến Lục Tuyết Kỳ, nhớ lại lúc dưới Tử Linh Uyên nàng đã không biết bao nhiêu lần cứu mạng mình,lòng rất lấy làm cảm kích, nói:” Lục sư tỉ chiếu cố đến tình đồng môn như vậy, đệ tự nhiên phải…”. Nói đến đây, đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay ra hỏi Điền Linh Nhi:” Sư tỉ, lúc đó sư tỉ ko có mặt ở Không Tang Sơn, sao sư tỉ lại biết Lục sư tỉ lo lắng cho đệ?”. Điền Linh Nhi lè lưỡi, làm mặt xấu, vừa cười vừa nói:” Là Tề Hạo sư huynh nói lại với ta”.
Trương Tiểu Phàm nghe đến đây, lại thấy khuôn mặt tươi cười của Điền Linh Nhi khi nói đến Tề Hạo, con tim gã chợt chùng xuống.
Qua hôm sau, cuộc đại chiến giữa hai phe chính tà bắt đầu…
“ Mấy con lừa trọc kia, đánh thì đánh đi, chúng ta dù có chết cũng liều tử chiến, nhưng các người đừng có tụng kinh nữa, lão tử dù ko bị thần chú hại chết cũng phiền chết mất thôi!”.
“A di đà phật, dã cẩu thí chủ, thí chủ tội nghiệt thâm trọng, quay đầu là bờ, nếu không chết sẽ bị đày
dưới chốn a tì địa ngục, mãi ko được siêu sinh”.
“Phì, phì…Con lừa trọc này, các ngươi muốn ta xuất gia đấy hả? Tự đi mà xuất gia lấy đi!”.
“…”
Lại nói Trương Tiểu Phàm lúc này đứng phía sau đám tăng nhân, cảm thấy tiếng nói vô cùng quen thuộc, định thần nhìn kỹ, quả nhiên là người gã đã gặp tại Vạn Bức cố quật- Dã Cẩu đạo nhân. Dã Cẩu đạo nhân hiện đang giữ chức tiên phong của ma giáo, đảm nhận quân doanh tiền trạm. Lúc này y đang nổi cơn cuồng nộ, chỉ vào đám tăng nhân của Thiên Âm Tự mà chửi mắng thậm tệ, cùng đứng với lão còn có đám Niên lão đại, Lâm Phong, Lưu Hạo cùng một thiếu phụ dung mạo xinh đẹp.
Trương Tiểu Phàm còn đang tự hỏi đám người này đến đây nhằm mục đích gì thì đột nhiên đằng sau gã có tiếng nói vang lên:”A di đà phật, Trương sư đệ vẫn mạnh giỏi chứ?”.
Trương Tiểu Phàm quay lại nhìn, nhận ra cố nhân Pháp Tướng và Pháp Thiện của Thiên Âm Tự. Tại Không Tang Sơn, hai vị tăng nhân này vốn rất tốt với gã, Pháp Tướng với gã lại càng có thiện cảm. Về sau như gã nghe Điền Linh Nhi kể lại, lúc Lục Tuyết Kỳ kiên quyết ở lại tìm kiếm gã, chính Pháp Tướng lại là người quyết định ly khai Tử Linh Uyên, tuy y ko để lộ ra ngoài nhưng xem ra xem ra thần sắc trông cũng rất ảm đạm.
Trương Tiểu Phàm nghe đến đây, trong lòng thầm cảm kích, hướng về hai người hành lễ:” Hai vị sư huynh vẫn mạnh giỏi”.
Pháp Tướng nhìn Trương Tiểu Phàm một hồi, cười nhẹ rồi nói:” Cổ nhân có câu: “Người tốt khắc có trời giúp”, như Trương sư đệ đây gặp đại nạn bất tử, mai sau ắt có phúc, thật đáng mừng, đáng mừng”. Pháp Thiện lúc này đứng sau Pháp Tướng, cũng nói thêm một câu:” Trương sư đệ có phúc lắm a”.
Trương Tiểu Phàm có đôi chút xúc động, nói “ Đa tạ hai vị sư huynh quan tâm”.
Lúc này Pháp Tướng bỗng chốc lùi lại, nhìn gã cười nhẹ, đoạn nói nhỏ với một giọng thần bí:” Trương sư đệ, có lẽ sư đệ nên đi gặp Lục Tuyết Kỳ Lục thí chủ một chút. Ta thấy Lục thí chủ hình như rất lo lắng cho sư đệ”. Nói rồi y và Pháp Thiện nhìn nhau rồi cười, đoạn đi mất. Trương Tiểu Phàm ngẩn ra một hồi, hốt nhiên ko nhịn được bèn quay sang nhìn về hướng trại của Thanh Vân Môn Tiểu Trúc Phong. Thủy Nguyệt đại sư tạm thời chưa có mặt, vì vậy Tiểu Trúc Phong hiện tại do Tạ Văn Mẫn đứng đầu, đang nghe theo sự điều khiển của Thương Tùng đạo nhân và Điền Bất Dịch. Gã thấy Lục Tuyết Kỳ đứng đó, nổi bật giữa đám nữ tử Tiểu Trúc phong. Vài tháng ko gặp, nàng có vẻ gầy đi, ko biết có phải do thương thế chưa lành hay ko, tuy nhiên vẫn diễm lệ vô bì, phảng phất giống như đóa bách hợp đang khai hoa. Lục Tuyết Kỳ vẫn có vẻ lãnh đạm kiêu ngạo như thường thấy, có điều quả thực dung nhan tuyệt thế, mĩ lệ vô ngần.
Các nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong, hầu như ai nấy đều thanh sắc diễm lệ, hấp dẫn vô số mục quang. Trừ Thiên Âm Tự chỉ toàn các cao tăng suốt ngày chỉ biết tụng kinh niệm phật, còn lại chúng nam đệ tử của Thanh Vân Môn và Phần Hương Cốc, ai nấy dù hữu ý hay vô tình đều nhằm hướng Tiểu Trúc Phong mà nhìn, trong đó Lục Tuyết Kỳ là mục tiêu của đa số mục quang. Nàng vẫn giữ được vẻ lãnh đạm băng hàn, chỉ có điều ko hiểu sao thỉnh thoảng ánh mắt lại chừng như vô ý quét qua Trương Tiểu Phàm, dừng lại một lúc. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lại nhanh chóng giữ lại vẻ thờ ơ như bình thường, ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng ko thể nhận ra.
Trương Tiểu Phàm trong lòng hơi chút thất vọng, nhưng ngay lập tức gã quên ngay. Nguyên Trương Tiểu Phàm với nữ tử lãnh nhược băng sương này có chút úy kị, giờ lại thấy Lục Tuyết Kỳ ko khác gì mọi ngày, tự dưng gã bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Hiện giờ, tinh thần gã đã bị tiếng cười của Điền Linh Nhi hốt trọn mất rồi.
--------------------
Ghi chú của phicau:- Lần đầu tại hạ dịch, có một vài đoạn thực sự ko hiểu, vì vậy hoặc đã lược bỏ, hoặc có thêm thắt chút đỉnh vào. Nếu chẳng may ko khớp với truyện thực, các vị xin hãy bỏ quá cho, tiện thể xin góp ý với tại hạ để tại hạ sửa cho đúng với nguyên bản
- Chương này đã được hiệu chỉnh rất nhiều theo hướng dẫn của Tidus huynh