Chương 54

Lúc này ở trên đỉnh núi Lưu Ba Sơn, tiếng đánh nhau, tiếng chửi rủa liên tục vang lên.

Bên phía Ma giáo tiên phong là Dã Cẩu Đạo Nhân, hắn giờ phút này đang cùng một vị cao tăng của Thiên Âm Tự đấu pháp. Bởi vì pháp lực yếu kém, hắn chậm rãi liền rơi vào thế hạ phong. Lúc này, đột nhiên từ phía sau vị đại sư lại xuất hiện thêm một tên Ma giáo đánh lén, kẻ này tên là Niên Lão Đạo, pháp lực so với Dã Cẩu Đạo Nhân mạnh hơn nhiều.

Pháp Trung đại sư lấy một địch hai, tất nhiên bị rơi vào thế hạ phong. Dã Cẩu Đạo Nhân vì thế mà đắc ý kêu to " ha hả, con lừa trọc nhà ngươi làm sao đấu lại bổn đại gia? Mau kêu tiện nhân Lục Tuyết Kỳ ra đây cùng ta đấu!"

Những lời nói châm chọc chói tai của tên Ma giáo khiến Trương Tiểu Phàm không muốn đứng nhìn, hắn cầm trong tay Thiêu Hoả Côn la lên "đại sư, ta giúp ngài một tay!"

"Đa tạ thí chủ" Pháp Trung đại sư vừa dứt câu, liền phất tay phải lên, vũ khí Mộc Ngư màu vàng trên không trung lập tức lao đến Niên Lão Đạo, quấn lấy hắn ta, khiến hắn ta dạt qua một bên.

Trương Tiểu Phàm thừa lúc này cầm Thiêu Hoả Côn nhảy vào chiến trường cùng Dã Cẩu Đạo Nhân đối chiến. Hai người là kẻ thù cũ, gặp nhau tự nhiên đỏ mắt tức giận, cũng không nhiều lời, cả hai liên tiếp ra chiêu, mỗi chiêu đều cố gắng lấy mạng đối phương.

Trương Tiểu Phàm tuy pháp lực còn non kém, nhưng thường ngày cố gắng chăm chỉ luyện tập, lại được Lạc Nguyệt chỉ đạo, trên tay cầm chính là Thiêu Hỏa Côn cho nên trong nhất thời có thể cùng Dã Cẩu Đạo Nhân giằng co.

Đám người Đại Trúc Phong hưng phấn mà cổ vũ tiểu sư đệ dũng cảm đang cùng Ma đạo chiến đấu. Mà Điền Bất Dịch đứng một bên lại đen mặt nhìn chằm chằm trận đấu, hắn so với ai đều hiểu rõ thực lực của vị tiểu đồ đệ này. Hiện giờ hai người chiến đấu nhìn như ngang nhau, nhưng thật ra Trương Tiểu Phàm đã là nỏ mạnh hết đà. Cũng không hiểu hắn muốn làm anh hùng làm gì, thật không biết tự lượng sức, tự tìm mất mặt! Kẻ làm sư phụ như hắn cũng bị tên tiểu đồ đệ này làm cho mặt già mất hết.

Trương Tiểu Phàm tự biết chính mình đánh không lại Dã Cẩu Đạo Nhân, nhưng hắn không muốn thua. Nguyệt muội muội đã từng nói với hắn, chiến thắng không phải lúc nào cũng nhờ thực lực, đôi khi còn phải dùng cả đầu óc. Sau nhiều lần cùng Dã Cẩu Đạo Nhân đối chiến, hắn đại khái đoán được điểm yếu của kẻ địch là ở vai trái, hắn đã nhiều lần thấy Dã Cẩu Đạo Nhân cố ý hay vô tình mà che chở vai trái của hắn. Đã biết được điểm yếu của kẻ địch, thay vì phải chờ đợi thời cơ, hắn muốn tự mình sáng tạo ra cơ hội.

Dã Cẩu Đạo Nhân nhìn Trương Tiểu Phàm càng lúc càng đuối sức, không khỏi cười ha hả châm chọc "nhãi ranh, yếu đuối như ngươi mà cũng muốn cùng bổn đại gia đấu? Muốn vì hồng nhan ra mặt thì cũng phải xem lại thực lực của chính mình đi. Con kiến ngu xuẩn." Hắn vừa dứt câu liền dùng pháp bảo Liên Nha, bay thẳng về phía tên tiểu tử đối diện mà đánh.

Trương Tiểu Phàm mặt mày tái nhợt, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự kiên định, hắn chờ đợi chính là thời khắc này!

Hắn dùng hết tốc độ lao thẳng về phía kẻ thù, cắn răng chịu đựng Liên Nha đâm xuyên qua vai, Trương Tiểu Phàm nhân cơ hội áp sát Dã Cẩu Đạo, Thiêu Hoả Côn trong tay cũng vì sự quyết tâm của hắn mà sáng nóng lên, đâm trực diện vào vai trái của Dã Cẩu, khiến hắn hét lên đau đớn.

Trương Tiểu Phàm mau chóng lui ra, mặc kệ vết thương đau nhức, lần nữa dùng Thiêu Hoả Côn đánh về phía kẻ thù, nhắm thẳng vào vai trái của hắn.

Dã Cẩu Đạo Nhân bị đánh trúng điểm yếu lập tức nôn ra máu, thấy Trương Tiểu Phàm muốn công kích điểm yếu của mình lần nữa, hắn sợ tới mức mặt tái xanh, ôm vết thương bỏ chạy.

Mọi người xung quanh nhìn trận chiến đột nhiên kết thúc như vậy, cũng có chút sững sờ. Trong lòng đột nhiên nghĩ tới Dã Cẩu Đạo Nhân cười nhạo Trương Tiểu Phàm là con kiến, ai có nghĩ tới con kiến sẽ lật ngược tình thế? Quả nhiên đừng bao giờ xem thường con kiến, đôi khi nó sẽ nhân lúc ngươi không để ý, cho ngươi một kích trí mạng.

Niên Lão Đạo thấy tình huống không ổn cũng không day dưa với Pháp Trung đại sư, hắn xoay người tung một chưởng về phía Trương Tiểu Phàm, tránh thoát Nhất Trung đại sư đánh tới, sau đó lập tức biến mất khỏi chiến trường. Đám người Ma giáo cũng không xem náo nhiệt nữa mà nhanh chóng theo hắn rời đi.

Trương Tiểu Phàm vốn bị thương nặng, pháp lực cạn kiệt lại trúng một chưởng của Niên Lão Đạo, ngay tại chỗ phun ra ngụm máu.

"Trương Tiểu Phàm!" Lạc Nguyệt vừa lêи đỉиɦ núi liền thấy cảnh tượng Trương Tiểu Phàm bị đả thương hộc máu. Nàng không nghĩ ngợi lên chạy đến đỡ lấy hắn.

"Ngươi..."về rồi, Trương Tiểu Phàm nhìn người ngày nhớ đêm mong, chưa kịp nói dứt câu đã ngất đi.

Lúc này mọi người đã khôi phục lại tinh thần, Lâm Kinh Vũ cùng đám người Đại Trúc Phong chạy lên trước, Điền Bất Dịch đem đan dược nhét vào miệng Trương Tiểu Phàm, Tống Đại Nhân cõng hắn vào trong động trị thương. Lạc Nguyệt cũng lo lắng cho thương tích của Trương Tiểu Phàm mà đi theo bọn họ.

Trong khi mọi người bận rộn lo lắng cho Trương Tiểu Phàm, không ai thấy ở tại một góc có một vị bạch y nữ tử lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của nữ nhân nàng yêu thương.

Đã từng không chỉ một lần nàng thường suy nghĩ, thời điểm gặp lại Nguyệt nhi sẽ như thế nào. Là trầm mặc xa cách hay lạnh lùng khắc khẩu hoặc là...hòa hảo như xưa. Nhưng mặc kệ là cảnh tượng nào, Lục Tuyết Kỳ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp nàng trong tình cảnh như vậy.

Nhìn Nguyệt nhi vì một nam tử mà lo lắng phập phồng, lại nghĩ đến những lời đả thương người của nàng lúc trước, trái tim Lục Tuyết Kỳ chợt nhói, cảm giác chua xót tràn lan khiến nàng hít thở không thông. Khẽ xoay người, nàng đưa lưng về phía Lạc Nguyệt từng bước rời khỏi, sẽ không ai nhìn thấy trong tay áo có bàn tay đang xiết thật chặt tựa như ẩn nhẫn chịu đựng cảm giác tan nát cõi lòng.

"Tình trạng của hắn đã tốt hơn, các ngươi không cần quá lo lắng." Điền Bất Dịch sau khi trị thương cho Trương Tiểu Phàm xong liền đứng dậy ra ngoài báo cho đám đệ tử cùng hai người Lạc Nguyệt và Lâm Kinh Vũ, hắn đã bình an.

Nghe xong mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, biết được Tiểu Phàm không sao, Lạc Nguyệt vốn định rời đi tìm người ngày nhớ đêm mong trong lòng nhưng bị Lâm Kinh Vũ gọi lại. Hắn nói muốn cùng nàng chờ Trương Tiểu Phàm tỉnh lại sau đó hàn huyên một chút, ba người bọn họ đã lâu rồi không gặp. Lạc Nguyệt tuy rằng rất rất nhớ sư tỷ của nàng nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.

Bởi vì Trương Tiểu Phàm chưa tỉnh, mọi người buồn chán liền ngồi trong sơn động cùng trò chuyện. Đỗ Tất Thư là người bắt chuyện đầu tiên, hắn hào hứng nói "không nghĩ tới tiểu sư đệ bình thường dáng vẻ ngốc ngốc, hôm nay thế nhưng vì ra mặt cho Lục sư tỷ bất chấp bị thương đánh tên ma giáo kia ôm đầu bỏ chạy. Người xưa có câu 'trùng quan giận dữ vì hồng nhan.' quả nhiên không sai."

Nghe hắn nói vậy mọi người cũng sôi nổi tiếp lời, bọn họ đều nói Lục sư tỷ tài giỏi xinh đẹp như vậy, ai có thể không động tâm a. Huống chi đám người Ma giáo liên tục buông lời nhục mạ nàng, nếu không có Trương Tiểu Phàm thì nhất định cũng sẽ có người khác vì nàng ra mặt.

Mọi người đều trò chuyện vui vẻ bao gồm Lâm Kinh Vũ, chỉ có một người vẫn luôn lặng thinh cúi đầu nhìn xuống đất. Người này là Lạc Nguyệt. Thì ra Trương Tiểu Phàm liều mạng cùng Dã Cẩu Đạo Nhân so đấu là vì sư tỷ. Nàng nhất thời nghĩ đến nguyên tác, nghĩ đến hắn đối với Lục Tuyết Kỳ có tình ý, nghĩ đến nàng vì hắn mà hi sinh. Trái tim không thể khống chế mà đau nhói.

Vận mệnh rõ ràng đã thay đổi, rõ ràng sư tỷ nói người nàng thích là nàng. Nhưng Lạc Nguyệt không hiểu vì cái gì nỗi bất an trong lòng lại mỗi lúc một lớn. Ngay thời khắc này, nàng muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh sư tỷ, ôm thật chặt lấy nàng, để nỗi sợ mất đi kia vĩnh viễn tan biến. Nhưng cho dù muốn gặp người kia đến mức nào, giờ phút này điều Lạc Nguyệt có thể làm cũng chỉ là khắc chế.

Thời điểm Trương Tiểu Phàm tỉnh lại thì trời cũng đã về khuya, Lưu Ba Sơn bị bao trùm bởi màn mưa như nước trút, màn đêm tĩnh mịch bởi vì tiếng sấm chớp mà trở xao động lạ thường.

Dưới mưa rét lạnh ấy, cách sơn động Đại Trúc Phong không xa ở tại một góc tối có vị một bạch y nữ tử đứng ở nơi này tự lúc nào. Y phục trên người nàng đã ướt đẫm, nhưng sống lưng nàng vẫn thẳng tắp, ánh mắt cố chấp nhìn cảnh tượng ấm áp bên trong sơn động, nhìn Nguyệt nhi của nàng mỉm cười trò chuyện cùng người khác.

Đôi môi Lục Tuyết Kỳ dần tái nhợt, cũng không biết là do ở dưới cơn mưa rét lạnh quá lâu, hay là vì trái tim đã trở nên giá rét. Nhưng cho dù thế nào, cho dù phải chờ bao lâu nàng cũng muốn lần nữa cùng Nguyệt nhi gặp mặt , muốn nhìn thấy nàng đối với chính mình cười mà không phải người khác.

Lục Tuyết Kỳ cố chấp chờ đợi người nàng yêu, nhưng ông trời không toại lòng người. Đột nhiên có kẻ muốn tập kích đám người trong sơn động, may mắn Lục Tuyết Kỳ phản ứng nhanh nhẹn ra tay ngăn trở, nhưng tay nàng cũng vì thế mà bị vũ khí của kẻ địch gây ra thương tích. Nhanh chóng cầm lấy Thiên Gia trong tay, ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh thậm chí là mang theo sát khí. Kẻ địch không một tiếng động lẻn vào trận doanh của chính đạo, ý đồ muốn tập kích người bên trong sơn động Đại Trúc Phong. Tuy không biết hắn muốn gϊếŧ người nào, nhưng trong sơn động có Nguyệt nhi, nàng không loại trừ hắn vì Nguyệt nhi mà tới.

Kẻ địch tập kích thất bại liền chạy trốn, Tuyết Kỳ không muốn có mhaan tố nguy hiểm đe doạ sư muội của nàng cho nên dù ngàn vạn không muốn nàng chỉ có thể xoay người truy theo kẻ tập kích, an nguy của Nguyệt nhi là quan trọng nhất.

Bên trong sơn động, mọi người vui vẻ trò chuyện, Trương Tiểu Phàm ban đầu nhìn thấy Lạc Nguyệt còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, sau lại có thêm Lâm Kinh Vũ cùng mọi người hắn mới chứng thực đây không phải mộng. Hắn kích động đến mức muốn ngồi dậy, nhưng thương thế không cho phép nên chỉ đành nhìn chăm chăm vào nàng, gương mặt hàm hậu tươi cười không hề che giấu sự vui mừng.

Lạc Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, cũng thoáng an tâm, nàng trò chuyện vài câu liền lấy cớ muốn rời đi. Bên ngoài mưa vẫn ào ạt kéo đến, người của Đại Trúc Phong bao gồm Trương Tiểu Phàm đều khuyên nàng ở lại nghỉ ngơi, chờ khi mưa tại hãy chở về nhưng Lạc Nguyệt kiên quyết từ chối. Nàng không muốn phí phạm một giây phút nào để trở về gặp sư tỷ. Nàng nhớ sư tỷ, nhớ đến phát điên!

Thời điểm Lạc Nguyệt ra khỏi sơn động, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua nơi Lục Tuyết Kỳ từng đứng. Chỉ là lúc này, cơn mưa đã xoá đi mọi vết tích, nơi đó chỉ là một khoảng đất trống. Lạc Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, mặc kệ từng đợt mưa mạnh mẽ đánh trên lưng, hai chân thẳng tắp chạy về hướng Tiểu Trúc Phong. Tromg lòng nàng chỉ có một suy nghĩ "sư tỷ, ta đã về rồi."