Chương 50

Chương này là trả nợ cho người đoán đúng tên tui ^.^/

Tam Vỹ Hồ bỏ đi, đám người Bích Dao không thế nào để ý nhưng mà Thạnh Đầu không bình tĩnh như vậy, hắn lập tức đuổi theo sau yêu hồ.

"Hiện tại chúng ta đi đâu tìm Tiểu Hoàn đây?" Người nói là Bích Dao, khu rừng rộng lớn như vậy, bọn họ không thể cứ tìm trong vô thức như vậy.

Lạc Nguyệt cũng nhíu mày, cố gắng suy nghĩ những tình tiết trong nguyên tác, tuy rằng không biết có tác dụng không, nhưng tốt xấu gì cũng có một chút tin tức.

Chu Nhất Tiên nhất thời hối hận trước kia không theo sư huynh nghiêm túc học đạo, nếu chính mình có thể lợi hại bằng một nửa sư huynh thì lúc Tiểu Hoàn gặp chuyện chính mình đã không bó tay bó chân chuyện gì cũng không làm được.

Chu Nhất Tiên thở dài đi tới lui, nhất thời đi đi chỗ giếng chỗ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống miệng giếng hiện lên sắc rêu xanh, dấu vết cổ xưa hằn rõ trên miệng giếng, phô bày nét thê lương.

Hắn cúi đầu nhìn xuống giếng, muốn xem thử giếng này có gì cổ quái mà khiến cho Tam Vỹ Hồ một mực đòi Lạc Nguyệt xem nó. Nhìn trong chốc lát, Chu Nhất Tiên kinh ngạc thấy trên mặt giếng là bóng dáng Tiểu Hoàn tay cầm hồ lô tươi cười vui vẻ.

Ngẩn ra trong thoáng chốc, Chu Nhất Tiên bất ngờ thốt lên "Mãn Nguyệt Giếng!"

Tiếng thốt của Chu Nhất Tiên gây chú ý cho Bích Dao và Lạc Nguyệt, hai người lập tức đi đến bên cạnh hắn, Lạc Nguyệt lo lắng hỏi "tiền bối, có chuyện gì?"

"Không có, ta vô tình phát hiện đây là Mãn Nguyệt Giếng, trong truyền thuyền cái giếng này vào lúc trăng tròn, nếu người nhìn xuống, sẽ nhìn thấy vật hoặc người mà mình yêu thích nhất. Khi nãy ta nhìn thấy Tiểu Hoàn."

Ba chữ "Mãn Nguyệt Giếng" đột nhiên đánh thức sâu xa hồi ức trong đầu Lạc Nguyệt, ngẩn người thoáng chốc Lạc Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một nơi có khả năng sẽ gặp Tiểu Hoàn, tuy rằng có khả năng là không phải. Nhưng tốt xấu gì cũng có thể thử, còn hơn đứng ở này không biết đi đâu tìm.

"Dao tỷ, Chu Nhất Tiên tiền bối, ta nghĩ đến một nơi có thể Tiểu Hoàn đang ở đó. Là hang ổ của Tam Vỹ Hồ!" Lạc Nguyệt nhất chóng nói ra suy nghĩ của.

Nghe lời của Lạc Nguyệt, sắc mặt của Chu Nhất Tiên càng ngày càng khó coi, nếu Tiểu Hoàn thật sự ở hang ở của Tam Vỹ Hồ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nơi đó là động yêu quái so với ở đây càng hung hiểm gấp trăm lần.

Bích Dao nghe vậy, suy nghĩ cũng không khác Chu Nhất Tiên là mấy, nàng lên tiếng hỏi Lạc Nguyệt "nhưng mà tiểu Nguyệt, Tam Vỹ Hồ đã đi, chúng ta mất dấu của nàng rồi, làm sao đi đến hang ổ của nàng?"

"Dao tỷ, ngươi an tâm. Ta biết đường các ngươi cứ đi theo ta. Chúng ta đến đó đánh cược vận may vậy. Tiểu Hoàn như vậy thông minh nhất định có thể tự bảo vệ chính mình" Lạc Nguyệt biết Chu Nhất Tiên hiện tại lo lắng chỉ đành cố gắng trấn an hắn, trong lòng cầu nguyện Tiểu Hoàn an toàn.

"Hảo, vậy đừng chần chừ, chúng ta mau chút qua đi đó" Bích Dao cũng không chậm trễ, hối thúc mọi người đi.

Lạc Nguyệt dựa theo trí nhớ cùng dấu vết mà Hồ yêu để lại, cuối cùng đến một bãi đất trống giữa rừng, mà trên đó lại có một gò đất nhỏ, kế bên nổi là miệng động, nham thạch ở miệng động tất cả đều là một màu đen.

Không cần nói cũng biết, đây chính là Hắc Thạch Động, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn một màu tối đen như mực, càng khiến mọi người tăng thêm cảnh giác.

"Chu tiền bối, tiểu Nguyệt, nơi này quá mức nguy hiểm, ta nghĩ một mình đi vào thăm dò, hai người ở nơi này chờ ta" Bích Dao nhìn Hắc Thạch Động sâu không thấy đáy, trong lòng bất an càng sâu, suy nghĩ một chốc lên đề nghị hai người Lạc Nguyệt ở bên ngoài chờ.

"Không được, nơi này quá mức nguy hiểm ta không thể ngươi đi một mình. Ta hiện tại tuy mất pháp lực nhưng vẫn có cách bảo vệ mình, ngươi không cần lo lắng" Lạc Nguyệt biết Dao tỷ là lo lắng cho chính mình, nhưng đồng dạng nàng cũng lo lắng cho Dao tỷ, nàng không thể để Dao tỷ có chuyện được. Huống chi người hứa cứu Tiểu Hoàn là nàng.

"Bích cô nương, lão đây đã già chỉ còn đứa cháu gái này là thân nhân. Ta không sợ chết, chỉ sợ nàng gặp chuyện, ta không thể đứng ở nơi này mà không làm gì được" nói đến đây, hốc mắt của Chu Nhất Tiên thoáng chốc đỏ, hắn lần nữa tự trách chính mình vô năng.

Biết không thể ngăn cản bọn họ, Bích Dao chỉ có thể bất đắc dĩ nói "nơi này nguy hiểm khó lường, không biết nông sâu thế nào, Huyền Hoả Giám trong tay yêu hồ uy lực rất lớn, chúng ta phải cẩn thận hết mức."

Thấy hai người kia gật đầu đồng ý, Bích Dao lúc này mới an tâm gọi ra Thương Tâm Hoa, trong bóng tối, Thương Tâm Hoa phát sáng, ánh sáng dịu dàng chiếu sáng chung quanh phạm vi khoảng 5 thước.

Trong động lạnh lẽo so với Vạn Bức Cổ Quật ở Không Tang Sơn không khác nhau là mấy, vừa vào trong động, đường đã như là hướng thẳng xuống lòng đất, nhưng độ nghiêng dốc lại vượt hơn cả Vạn Bức Cổ Quật.

Ba người đi vào bên trong, dần dần đi sâu vào trong lòng đất, nhưng bốn bên đều không có động tĩnh gì, không hề có chút sinh vật sống nào, không giống như trong Vạn Bức Cổ Quật có vô số những con dơi hút máu người đáng sợ.

Đi được một đoạn khá dài, mọi người cuối cùng đến bờ vực. Bích Dao xem xét một chút liền nói "xem ra chỉ còn cách đi xuống, ta đưa hai người đi. Cẩn thận một chút."

Bích Dao vận dụng pháp thuật đem ba người cùng nhau đi xuống phía dưới, kỳ lạ là càng xuống dưới, nhiệt độ xung quanh dường như càng tăng lên.

Mọi người dựa vào ánh sáng của Thương Tâm Hoa mà nhìn rõ cảnh vật xung quanh, phía dưới vực quả thật không có đường đi nữa, mà chỉ là chập trùng toàn những loại đá cổ quái. Từ chỗ ba người nhìn bao quát, cảm giác như chính là chiếc giếng cổ phóng đại gấp trăm nhìn lần, cứ hướng mãi xuống dưới.

Ẩn trong bóng tối bao trùm, dường như có vô số tiếng thở gấp to nhỏ truyền đến, lại như là những tiếng gầm gừ nho nhỏ. Lạc Nguyệt đám người tò mò, nương theo ánh sáng của Thương Tâm Hoa mà nhìn thấy sự việc khiến người không thể kinh ngạc.

Phía trên của Hắc Thạch Động

là nơi đất đai cằn cỗi, chẳng hề có chút sự sống nào, nhưng phía dưới vách đá này, nơi không hề có ánh mặt trời chiếu tới, thật không ngờ, lại có vô số sinh vật sinh sôi nảy nở.

Trên vách núi có rất nhiều động đá san sát nhau, mỗi động chỉ mấy thước. Bên trong động, có vô vàn các loại sinh vật: chuột, dơi, hắc tinh tinh, báo... sống hoang dã chẳng hiểu hàng ngày chúng kiếm ăn như thế nào.

Ánh mắt của bọn chúng tập trung vào nơi có ánh sáng duy nhất, cũng chính là đám người Lạc Nguyệt. Mọi người cảnh giác mà dựa sát vào nhau, phòng ngừa bọn thú có dị động.

So với xui xẻo Trương Tiểu Phàm trong nguyên tác, đám người Lạc Nguyệt, Bích Dao may mắn hơn nhiều, tuy rằng bọn thú nhìn bọn họ không rời, nhưng động tác cho thấy cũng không có dự định tấn công.

Ba người cẩn thận mà từng chút đi về phía trước, đi không bao lâu thì nhìn nghe tiếng gầm lên dữ dội, tiếp đó là xuất hiện là con hoả long mà người cùng nó chiến đấu chính là Thạch Đầu.

Nhìn hình dạng của con hỏa long, đích thị là do Tam Vĩ Yêu Hồ sử dụng Huyền Hỏa Giám mà tạo ra, nhưng không biết vì sao, kích thước và uy lực của hỏa long lúc này còn lớn hơn rất nhiều so với lúc trước nữa.

Một mình Thạch Đầu đối với hoả long quả thật chẳng khác châu chấu đá xe, hắn bị hoả long đẩy lùi về phía sau, cả người đập mạnh vào vách đá.

Bích Dao đối với Thạch Đầu cũng không có hảo cảm, cũng không có ý định giúp đỡ, nhìn Lạc Nguyệt cùng Chu Bán Tiên nói "chúng ta đi thôi."

Lạc Nguyệt mím môi, nàng trong lòng có chút không nghĩ đi, tuy rằng trong nguyên tác Thạch Đầu sẽ không sao, nhưng đó là dưới sự giúp đỡ của hai người Bích Dao cùng Trương Tiểu Phàm. Hiện tại chỉ có mình hắn chỉ sợ... Nhưng mà nàng hiện tại pháp lực mất hết không thể làm cái gì, Dao tỷ cùng Chu Nhất Tiên ở đây nàng cũng không thể vì cứu một người không quen mà khiến bọn họ gặp nguy hiểm.

Nhắm mắt trong chốc lát, thời điểm đôi mắt mở ra Lạc Nguyệt đã có lựa chọn cho chính mình, hít một hơi thật sâu, nàng kiên định mà nói "Dao tỷ, chúng ta đi thôi."

Bích Dao nhìn Lạc Nguyệt trong chốc lát, sau đó gật đầu. Nàng biết Lạc Nguyệt đưa ra lựa chọn này có bao nhiêu khó khăn, nhưng Lạc Nguyệt phải học cách kiên cường, học cách chọn lựa giữa được và mất. Nếu không con đường phía trước của nàng cùng Lục Tuyết Kỳ chỉ sợ một bước cũng khó đi.

Mấy người Bích Dao đi được không lâu thì chợt có hai đạo hào quang một trắng một xanh bay vọt tới chắn đường bọn họ. Từ trong quầng sáng hiện ra một nam một nữ, nam nhân anh tuấn bất phàm, nữ nhân kiều diễm vô song.

Pháp bảo như cây thước bằng ngọc cùng thanh tiên kiếm màu xanh của hai người đồng loạt đánh về phía đám người Lạc Nguyệt, Bích Dao.

Bích Dao nháy mắt biến sắc, Thương Tâm Hoa trong tay nàng tạo thành cái chắn, nhẹ nhàng mà phá giải chiêu thức của hai kẻ vừa đến.

"Hai vị Phần Hương Cốc sư huynh sư tỷ, không biết vì sao lại đối với Lạc Nguyệt cùng bằng hữu của ta ra tay?" Lạc Nguyệt đương nhiên nhận ra hai người này là Khiếu Lý Tuân cùng Hoàn Yến Hồng, nàng lập tức lạnh lùng hỏi.

Lý Tuân hai người không nghĩ đến ở này lại gặp được người quen, hắn hơi suy nghĩ một chút liền nhớ ra đây là vị sư muội thường đi chung với Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân Môn. Khi nãy hắn cùng Yến Hồng vừa xuống chưa kịp nhìn rõ, nhìn thấy ánh sáng mơ hồ bọn họ tưởng rằng yêu hồ cho nên không kịp suy nghĩ liền ra tay đánh xuống.

"Nơi này là động yêu hồ, chúng ta tưởng lầm các ngươi là hồ yêu nên vô tình đánh xuống. Thất lễ. Nhưng mà không biết sư muội vì sao lại xuất hiện ở đây." Lý Tuân giải thích, xin lỗi qua loa lấy lệ, sau đó lập tức hỏi mục đích của đám người Lạc Nguyệt đến đây.

Bích Dao nhìn thấy thái độ của hắn, trong lòng cũng càng thêm mấy phần lửa giận, khi nãy nếu nàng không phản ứng kịp thời tiểu Nguyệt cùng Chu lão rất có thể bị thương. Hắn một câu xin lỗi qua loa lấy lệ hoàn toàn không chút thành ý.

"Không phân trắng đen liền ra tay đánh người, tự cao tự đại không coi ai ra gì. Theo ta thấy, công lực của lão Cốc chủ Phần Hương Cốc ngươi học được chỉ một phần, nhưng tính cách cuồng vọng tự đại của hắn lại học được mười phần." Bích Dao nhìn Lý Tuấn cười lạnh trào phúng.

Nghe Bích Dao nói, hai người Phần Hương Cốc lập tức biến sắc, Yến Hồng tức giận quát "to gan! Ngươi là ai mà dám nói xấu sư huynh, sư phụ của ta!"

Dứt lời, Yến Hồng cầm tiên kiếm trong tay, tư thế muốn đánh về phía Bích Dao.

"Ta chỉ trần thuật sự thật mà thôi, hai người bọn họ có gì tốt mà ta cần phải nói xấu? Muốn biết ta là ai? Ngươi xứng sao?" Bích Dao khoanh tay khinh miệt mà nhìn nàng đáp trả. Nàng chướng mắt nhất là đám chính đạo rườm rà dong dài. Muốn đánh thì đánh, hỏi tên họ làm gì, phí lời.

Yến Hồng không nhịn được nữa muốn xông lên đánh về phía Bích Dao nhưng bị Lý Tuân ngăn lại. Hắn sắc mặt khó coi mà nhìn Lạc Nguyệt "sư muội, ngươi bằng hữu nói chuyện vô lễ như vậy, ngươi không ngăn lại sao? Chúng ta đều là người trong chính đạo, ta không muốn động gươm đao, huống chi yêu hồ còn ở một góc như hổ rình mồi. Ta nghĩ lúc này chúng ta nên cùng nhau đoàn kết."

Lạc Nguyệt cười lạnh, Lý Tuân lời nói thật hay, mục đích của hắn nàng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra. Bất quá là bởi vì sợ các nàng gặp yêu hồ trước, lấy đi Huyền Hoả Giám mà thôi. Còn nữa, đi theo hắn nàng không chắc chính mình sẽ toàn mạng mà trở ra Hắc Thạch Động. Phần Hương Cốc đánh mất trấn Cốc chi bảo chuyện này truyền ra Phần Hương Cốc thanh danh nhất định sẽ suy giảm. Làm đệ tử xuất sắc nhất Phần Hương Cốc đám người Lý Tuân, Yến Hồng nhất định sẽ không làʍ t̠ìиɦ huống này xảy ra. Cho nên, muốn giữ bí mật mãi mãi là bí mật thì chỉ có người chết.

Lạc Nguyệt bất động thanh sắc mà đứng bên cạnh Bích Dao, nhẹ nhàng mà mỉm cười "sư huynh ngươi nói đúng, đều là người trong chính đạo không nên động thủ đánh nhau. Còn về chuyện yêu hồ, Khiếu sư huynh thật xin lỗi, chúng ta không đến nơi này để bắt yêu hồ. Chúng ta đến đây để tìm cháu gái của Chu tiền bối. Chúng ta không cùng mục đích đi cùng nhau không tiện."

Lý Tuân im lặng nhìn Lạc Nguyệt cân nhắc lời nói của nàng. Suy nghĩ chút liền nói "nơi này là động yêu hồ nếu có tiểu nữ hài vô tình đến nơi này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Sư muội, ta sợ các ngươi chỉ tốn công."

"Khiếu sư huynh an tâm, chúng ta chỉ thử thời vận, nếu nơi này không có nàng, chúng ta liền đi nơi khác tìm kiếm. Không dám chậm trễ sư huynh, sư tỷ diệt trừ yêu quái, hai vị cứ đi trước, chúng ta chỉ đi quanh đây dò tìm một chút, nếu không có chúng ta liền rời đi." Lạc Nguyệt lần nữa khuyên giải Lý Tuân. Nàng hiện tại mất hết pháp lực, Chu tiền bối lại là phàm nhân, một mình Dao tỷ đánh với hai người bọn họ nàng sợ tỷ ấy sẽ có hại. Cho nên chỉ có thể dùng cách lấy lui làm tiến.

"Hảo, như vậy không phiền sư muội tìm người. Cáo từ" Lý Tuân thấy Lạc Nguyệt đám người thật không có ý định truy yêu hồ, mới an tâm cùng Yên Hồng rời đi.