Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tru Tiên] Ta Cùng Ngươi Lớn Lên

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Băng Phách vốn dĩ là tiên vật, trong tình huống chủ nhân lâm vào hiểm cảnh nó tất nhiên sẽ không để yên. Lam long gào thét, vốn nó chỉ là linh khí biến thành, nhưng dần hoá thành thực chất, biến thành một con khổng lồ Băng Long dùng đuôi quật ngã cây ma, mọi cành cây đang lay động trong chớp mắt cứng đơ rồi bất động. Rễ cây ma dần dần bị đóng băng, sau đó lan đến thân cây, cuối cùng là cả cái cây, trong bóng tối, hàn khí dần dần ẩn hiện, tạo thành một màn sương mù.

Bản thân Lạc Nguyệt cũng kinh ngạc, đồng thời trái tim đập càng lúc càng nhanh, trên lưng nóng rực càng thêm khẳng định suy nghĩ của nàng

Cảm giác lạnh lẽo mà nóng rực lan ra khắp toàn thân, sau đó Băng Long dần phai nhạt, quấn quanh người Lạc Nguyệt hơi thở lạnh lẽ, chảy dọc vào trong nội thể của Lạc Nguyệt, tình cảnh so với lúc sử dụng cấm pháp tối hơn một chút. Nhưng Lạc Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Lạc Nguyệt lúc này thân thể hoàn toàn lơ lửng trên không!

Nàng nheo mắt nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, ma cây vốn dĩ kiêu ngạo không thể chịu được, lại to lớn hung hãn, nhưng sau khi bị Băng Long đóng băng, đã nhanh chóng bất động, thậm chí xảy ra tình trạng khô héo, cành cây thậm chí cả thân cây giống như bị hút nước ở bên trong dần khô héo, co quắp lại, lá cây bị đóng băng, rơi xuống đất vang lên những tiếng "loảng choảng" tựa như tiếng thủy tinh bị vỡ tan. Dần dần, toàn bộ cây đại thụ rầm rầm đổ xuống, sau đó vang tiếng vỡ mạnh liệt, những mạnh vỡ vụn của thân cây, rơi xuống mặt đất liền hoá thành tro bụi biến mất

Lạc Nguyệt cơ thể từ từ rơi xuống mặt đất, cảm giác ấm nóng dần dần lan tràn đến từng ngõ ngách trong cơ thể, kinh mạch vốn dĩ bị thọ thương luồng khí ấm nóng này chữa trị mà đã tốt lên rất nhiều.

Lạc Nguyệt nắm chặt Băng Phách trong tay, nàng càng lúc càng hiếu kỳ về kiếp trước của chính mình, Băng Phách cùng nàng càng lúc càng trở nên ăn ý, cảm giác quen thuộc tựa như chiến hữu lâu năm cùng nhau chiến đấu.

"Keng" Băng Phách đột nhiên trượt khỏi tay Lạc Nguyệt rơi xuống đất, lam quang quanh thân kiếm dần dần ảm đạm thất sắc, kiếm rung lên một cáo sau đó nằm yên bất động.

Lạc Nguyệt nhìn đang nằm trên mặt đất, đã biến mất hoàn toàn lam quang - Băng Phách, trong lòng ẩn ẩn đau. Thở dài một tiếng, có phải nàng quá vô dụng rồi không? Để nó vì nàng mà biến thành như vậy, nhìn trạng thái này có lẽ là do Băng Phách đã dùng tất cả linh lực để biến thành con Băng Long khi nãy đi.

Lạc Nguyệt còn đang thất thần thì lúc này nghe được từ đằng xa truyền đến tiếng kêu đau đớn của Lục Tuyết Kỳ.

Lạc Nguyệt lập tức thanh tỉnh trở lại, quay đầu về phía sau thì nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ đang bị vô số âm linh và con yêu thú đầu lợn ấy vây công, Lạc Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ một thân đều là thương tích, tim nháy mắt vọt lên tới cổ họng.

Lạc Nguyệt toàn thân kích động, không thèm suy nghĩ gì nữa cầm lấy Băng Phách đã mất đi linh lực bay thẳng về hướng Lục Tuyết Kỳ.

Bởi vì Băng Phách tạm thời mất di năng lực chiến đấu, Lạc Nguyệt chỉ đành dùng Diệt Thế Càn Khôn để chiến đấu, nàng một đường bay đến chỗ Lục Tuyết Kỳ đều rất thuận lợi, vô số âm linh nối đuôi nhau lẩn tránh, tản ra bốn phía trốn mất, trong nháy mắt Lạc Nguyệt đã đến chỗ Lục Tuyết Kỳ, tuy nhiên con yêu thú đầu lợn trước mặt đối với Diệt Thế hoàn toàn không chút sợ hãi, nó rống to lên một tiếng rồi đánh tới.

Lạc Nguyệt có chút nôn nóng, tuy lo lắng thương thế của Lục Tuyết Kỳ, nhưng cũng không dám thoái lui, nàng cũng hét to lên một tiếng, vận dụng đạo pháp Thủy Nguyệt truyền dạy, Diệt Thế bay vòng trên không trung rồi đột nhiên như tên rời khỏi cung, lao vút về phía con yêu thú đầu lợn.

Con yêu thú đầu lợn ấy nhìn thấy chiếc vòng nho nhỏ lao đến, vung móng vuốt to lớn phía trước lên, muốn gạt cái vật đáng ghét ấy sang một bên, sau đó xông đến vồ lấy hai con người đáng ghét nhưng ngon lành ấy nuốt vào trong bụng, ăn một bữa no nê ngon lành.

Nhưng không ngờ móng vuốt vừa chạm vào Diệt Thế Càn Khôn, thì liền cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, một giây sau, ngực cũng trở nên lạnh buốt, con yêu thú đầu lợn này ngây ra một lúc, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên lòng bàn tay xuất hiện một lỗ nhỏ, và trên ngực chỗ trái tim, cũng đã xuất hiện một lỗ nhỏ, toàn thân nó, không ngờ đã bị tử quang của Diệt Thế đâm xuyên qua.

"Ngào..!

Con yêu thú đầu lợn điên cuồng rống lên một tiếng tê tâm liệt phế, thân hình to lớn chao đảo, sau đó nặng nề ngã xuống đất, cát bụi bay mù mịt. No nằm trên mặt đất giãy giụa, bên mép liền chảy ra huyết dịch mầu đỏ sậm, cuối cùng không cử động gì nữa.

Lúc này Lạc Nguyệt đã đến bên Lục Tuyết Kỳ, nhìn sư tỷ thân thể vết thương lớn nhỏ chỗ nào cũng có, Lạc Nguyệt đau lòng, đem Diệt Thế Càn Khôn thu lại. Nếu như Diệt Thế có thể giúp sư tỷ khôi phục thì tốt rồi. Đáng tiếc nó chỉ chữa thương cho chủ nhân của mình. Lạc Nguyệt thầm mắng chính mình vô dụng, rõ ràng biết những chuyện này sẽ xảy ra, mà cái gì cũng không làm được. Còn hại sư tỷ vì nàng mà bị thương.

Lạc Nguyệt quay sang, dự dịnh hỏi Lục Tuyết Kỳ có sao không, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lục Tuyết Kỳ thân thể từ từ ngã xuống, vội vã đỡ lấy nàng. Lạc Nguyệt kiểm tra hơi thở của Lục Tuyết Kỳ, phát hiện thấy nàng hơi thở gấp rút, cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy ở chỗ miệng vết thương trên vai trái của nàng da thị đã biến thành màu đen, hiển nhiên đã trúng phải kịch độc.

Lạc Nguyệt lòng như lửa đốt, ôm lấy Lục Tuyết Kỳ cảnh giác nhìn xung quanh mặc dù hai con yêu thú đã chết, thế nhưng vẫn còn vô số âm linh, nhưng cũng không biết từ khi nào đám âm linh ấy tất cả đã lần lượt bỏ đi, ẩn vào trong bóng tối. Lạc Nguyệt mới hơi thả lỏng một ít, nhưng nghĩ lại Lục Tuyết Kỳ bị trúng độc, nàng lập tức căng thẳng trở lại.

Lạc Nguyệt từ từ đặt Lục Tuyết Kỳ xuống đất, nhìn miệng vết thương đã biến thành màu đen, lòng đau như cắt, suýt nữa thì khóc ra. Lạc Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, sư tỷ hiện tại rất cần nàng, nàng không thể mất bình tĩnh được.

Dường như bóng tối vĩnh cửu, đã lấy lại sự yên tĩnh, tịch mịch vốn có của nó.

Lạc Nguyệt cắn môi, đem vết thương của Lục Tuyết Kỳ, băng bó cẩn thận, sử dụng hạo thiên chân khí truyền vào cơ thể sư tỷ dùng nó để diệt trừ hắc khí, đến khi biết được Lục Tuyết Kỳ đã ổn nàng mới thở phào một tiếng.

Lạc Nguyệt yên lặng ôm Lục Tuyết Kỳ, để người tựa vào người mình, vòng tay ôm lấy cơ thể nàng, hơi xiết lại. "May mắn ngươi không sao, Tuyết Kỳ, thật xin lỗi, để ngươi bị thương, là Nguyệt nhi vô dụng."

Trong bóng đêm, tử quang của Diệt Thế Càn Khôn bao trùm lấy họ, một thanh y nữ tử ôm lấy bạch y nữ tử, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, yên lặng bảo vệ nữ tử đang hôn mê trong lòng.

Bốn bề tịch mịch!

Yên lặng!

Thậm chí tiếng kêu của côn trùng, cũng chẳng có, dưới Tử Linh Uyên này, dường như ngoài âm linh yêu thú ra, quả thật chẳng có một sinh vật sống nào cả.

Tuy nhiên, vào lúc này, Lạc Nguyệt đột nhiên nghe thấy, một tràng tiếng bước chân, đột ngột vang lên. Tâm trạng lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn chỗ phát ra bước chân.

Tiếng bước chân trong bóng tối, nhẹ nhàng hài hoà, thế nhưng vào tai Lạc Nguyệt, lại giống như sấm động giữa trời quang. Lạc Nguyệt nhẹ nhàng đỡ Lục Tuyết Kỳ nằm đến chỗ an toàn, sau đó nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhìn ra chỗ tiếng bước chân phát ra, đồng thời trên tay nắm chặt Diệt Thế Càn Khôn.

Đằng xa, ở chỗ bóng tối, có một ánh sáng phát ra, đang di chuyển đến gần. Từ từ ở chỗ sáng đó xuất hiện hai nữ nhân, một người mặc hắc y đen tuyền, tóc búi cao, ánh mắt tựa như u hồ trầm tĩnh, dung nhan bị che khuất bởi nàng mang theo một cái mạn che mặt, nhưng dù vậy vẫn có thể nhận ra sau tấm mạn ấy là một dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Nàng dắt tay một nữ tử trên người y phục tất cả đều là màu xanh của nước, tề mi tú mục, da thịt ngọc ngà khi sương thắng tuyết, trong bóng tối nàng dường như mang theo một vẻ đẹp yêu dị, quả thật là một sự mĩ lệ quỷ dị, làm người ta kinh tâm động phách.

Lạc Nguyệt môi hơi nhếch, cuối cùng cũng xuất hiện, như vậy nàng cùng sư tỷ cũng không cần phải lo lắng nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà... trong truyện hiện tại đáng lẽ chỉ có mình Bích Dao, vì sao U Cơ cũng xuất hiện?
« Chương TrướcChương Tiếp »