Chương 12 (Viết tiếp)

Trên ngọn Thông Thiên Phong núi Thanh Vân, trong điện Ngọc Thanh, Đạo Huyền chân nhân ngồi giữa còn sáu vị thủ tọa sáu mạch ngồi xung quanh, bên ngoài đại điện không một bóng người.

Mọi người đều trầm ngâm không nói, Đạo Huyền chân nhân châu mày nhìn xuống thanh thiêu hỏa côn đen đủi đang nằm trong tay mình.

"Điền sư đệ", Đạo Huyền chân nhân lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng: "Đệ thấy thế nào?"

Điền Bất Dịch lặng yên một chút đoạn nói: "Trương Tiểu Phàm không mang theo vật gì khi lên núi nhập môn, phần nhiều là trong những năm tu học tại đây do cơ duyên xảo hợp mà ngẫu nhiên được bảo vật."

Đạo Huyền chân nhân thở một hơi dài, đem để thanh thiêu hỏa côn lên trên kỷ trà, nói: "Hôm nay mời các vị đồng môn đến là để thương nghị, một là về vụ thất mạch hội võ kỳ này, Đại Trúc Phong đệ tử Trương Tiểu có một pháp bảo cổ quái, lai lịch không rõ ràng mà oai lực cực lớn, hai là về chuyện trước đây ta có nói rằng sẽ phái bốn người đệ tử bổn môn đến Không Tang Sơn, Vạn Bức Cổ Quật để tra xét, riêng ba người đệ tử đầu thì không vấn đề gì, duy chỉ có Trương Tiểu Phàm......"

Điền Bất Dịch càng nghe thì càng giận, lão vốn đối với chuyện tu hành của Trương Tiểu Phàm đột nhiên tiến bộ đã lấy làm lạ, đối với thiêu hỏa côn cũng đem lòng ngờ vực, giờ ở trên điện Ngọc Thanh, không ai nói gì đến đệ tử họ mà toàn nhắm tên đệ tử lão chỉ trích, hỏi sao lão không giận cho được chứ. Lão trầm mặt lại, đứng lên lớn tiếng rằng: "Chưởng môn sư huynh, huynh muốn xử thế nào đây?"

Đạo Huyền chân nhân sắc mặt trầm ngâm: "Điền sư đệ, chuyện này có nhiều chỗ cổ quái, ta thân là chưởng môn tự biết phải xử lý công bằng, đệ hay yên lòng đi."

Cuối cùng thì Đạo Huyền chân nhân cũng nói tiếp: "Theo ta thấy thì thanh hắc côn này chính là vật do "huyết luyện" mà thành."

Dù là đã chuẩn bị tâm lý nhưng các vị thủ tọa ngồi đó không ai là không biết sắc. Bởi vì huyết luyện vật là do người luyện dùng chính máu bản thân hòa nhập vào bảo vật để luyện. Phương pháp của kỳ thuật này quỷ dị gian hiểm vô cùng, chất liệu của pháp bảo phải lựa chọn kỷ càng, nếu rủi như bất cẩn khi đang luyện đến quá trình hung hiểm nhất thì dòng khí hung sát huyết lệ trong pháp bảo sẽ phản ngược lại người luyện, chết thảm khôn cùng.

Đạo Huyền chân nhân nói tiếp: "Điền sư đệ, ta biết đệ tâm tình không tốt nhưng đây là chuyện hệ trọng nên không thể không cẩn thận được. Sau khi trở về đệ trước tiên coi bệnh tình Trương Tiểu Phàm thế nào, sau thì từ từ mà tra xét, xong rồi trở lại đây ta thương nghị tiếp, thế nào?"

Sắc mặt Điền Bất Dịch lúc trắng lúc hồng, lão đột nhiên trầm trọng cất bước lại ngưng, vừa đi vừa gật đầu, không nói một câu, sau thì xoay người lui ra. Bước tới ngoài cửa thì hô to một tiếng rồi ngự kiếm bay đi mất.

Nói đoạn lại ngưng, hình như suy nghĩ điều gì, rổi xoay qua nhìn Tiểu Trúc Phong, Thuỷ Nguyệt đại sư: "Thủy Nguyệt sư muội, mấy ngày qua đệ tử của muội là Lục Tuyết Kỳ......"

Thủy Nguyệt nhạt nhẽo đáp: "Cám ơn sư huynh lo lắng, Tuyết Kỳ thân thể, kinh mạch đã khôi phục. Nếu không phải là môn hạ Điền Bất Dịch sư huynh có một người kỳ lạ cùng pháp bảo kỳ quái như vậy đấu với Tuyết Kỳ khiến y hao tổn nguyên khí thì y đã không thua cho người khác đâu!"

Thương Tùng cùng Thủy Nguyệt trừng mắt nhìn nhau rồi xoay qua chỗ khác, Đạo Huyền chân nhân thấy vậy thì thở dài trong dạ, ánh mắt tự nhiên hướng về bàn trà, chỉ thấy thanh thiêu hỏa côn đen đủi khó coi nằm thảng nhiên tại đó.