“Chúng ta ở nán lại kinh sư năm ngày, ta có rời đi ngươi hơn nửa canh giờ sao?” Thanh âm lanh băng giờ đây lại là lo lắng không chịu nổi.
“Ta —— ta khi đó mỗi ngày đều mệt chết đi, có đôi khi căn bản không xuống giường được, ngươi ——”
“Vậy càng đúng rồi, ngươi thật cho ta là người sắt sao? Ta đây còn có thừa hơi đi theo người khác ——”
Lời càng ngày càng không phân rõ ràng bị tiếng nhỏ bé yếu ớt của nử tử cắt ngang :”Đứa nhỏ này, sinh non hai tháng ——”
Ngưỡng trời lật cái bất nhã mà xem thường
(câu này ta không hiểu lắm), Cao Dật Linh tiếp tục lộ ra nụ cười vô hại chết người không đền mạng mà hỏi: “Như vậy cô nương ngươi một năm linh hai tháng trước lại ở nơi nào?”
“Ở Miêu Cương ——”
Ba chữ nhẹ nhàng làm cho mọi người trong sảnh nhất thời vui mừng nhất thời lo lắng, trước hết nghe đến tiếng của Cao Dật Tĩnh cùng Cao Dật Ngọc đồng thời thở phào, sau đó nghe bọn hắn đồng thời nói:”Diệc Yên ( Lân nhi ), chúng ta khi đó ở tái ngoại ( Sơn Tây ) bận rộn *(——%#~~~~~~~ cho nên đứa nhỏ này cũng không phải của ta.”
Vì thế Quân Hoài Lân càng vương tay muốn Cao Dật Tĩnh, “ống tay áo” nở hoa của hai người lại bắt đầu. Mà Lam Diệc Yên đầy mặt đỏ ửng, nhu tình như nước mà nhìn phía Cao Dật Ngọc, bộ dáng xinh đẹp không thể phương vật, nhìn đến làm cho Cao Dật Ngọc cả người nóng lên.
Đại ca ở bên bọn họ cũng không nhàn rỗi, y vội vàng ngồi xuống ghế, ôm ấp Lãnh Hà Phong, giải huyệt vị cho hắn, vô hạn ôn nhu mà từ từ giúp hắn xoa xoa nắn nắn, khai thông mạch máu ngoài ra còn ăn chút đậu hũ. Lãnh Hà Phong lúc đầu còn tránh qua né lại một chút, bất quá biết được ái nhân trung thành mà vui sướиɠ hiển nhiên càng làm hắn vui vẻ không thôi, cũng liền an an phận phân nằm trong lòng của Cao Dật Vân mà hưởng thụ âu yếm của y, ngoan như mèo con.
Hoa nở hai đóa, còn giương kia một cành.
Hiểu lầm của bốn đôi tình nhân đã tiêu tan, tự chiếu cố ngươi ta ta ngươi, toàn bộ không để ý các đôi khác giương cung tuốt kiếm, không khí hiểm ác.
Nhưng thấy một câu kia “Ở Miêu Cương” chẳng những làm cho nụ cười diễm lệ như hoa trên khuôn mặt của Tố Phi Vân rớt xuống, ánh lên khóe mắt vốn cắn câu, còn rất không khách khí mà làm cho tiểu điêu trên vai cũng cùng nhau nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Cao Dật Dũng không tha.
“Ha ha ——”
“Chi chi ——”
Một người một điêu cười lạnh làm cho mồ hôi của Cao Dật Dũng từng giọt to như hạt đậu tích tách rơi xuống. Suy nghĩ, liều mạng suy nghĩ, nhất định phải làm cho ta trong sạch, trấn an người yêu mỹ nhân đang trong cơn thịnh nộ cùng tiểu điêu đại gia nguy hiểm. Tục ngữ nói: “người khờ có phúc khờ”. Ở trong liễu ám hoa minh lâu dài, y cuối cùng cũng tìm được một cái thôn ——
“Ta vẫn còn sống! !” Tiếng rống như sấm, phòng ngoài rì rào rơi xuống mấy tầng bụt mù.
“Ách —— Ngũ ca, bọn ta đương nhiên đều nhìn thấy. Vấn đề là thời gian còn lại của ngươi chỉ sợ sẽ không nhiều lắm ——”
Không đếm xỉa tới lời nói của Cao Dật Linh, Cao Dật Dũng ôm đôi vai của Tố Phi Văn la lên: “Còn nhớ rõ ca ca ngươi đã hạ cổ trong người ta không? Muốn đứa nhỏ này là của ta, ta đã sớm thất khiếu* chảy máu, đầu sưng như cổ——”
Cuối cùng một chữ “chết” được nghe đến chữ “cổ” thì sắc mặt đã trở lại bình thường của Tố Phi Văn đã dùng một cây ngón trỏ phong ở trên miệng. Hắn mị nhãn như tơ mà trả lời: “Ta tức quá, lại quên chuyện này. Ai ——, kỳ thật cho dù thực là của ngươi, ta có thể nhìn ngươi chết sao? Thà rằng phòng máu toàn thân ta, ta cũng muốn cứu ngươi. Ngốc tử.”
Cái lưỡi vụng về không biết ăn nói của Cao Dật Dũng nên nói lời gì, càng ra sức ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Tố Phi Văn, cơ hồ đem hắn nhào nặn trong xương cốt đi mới cao hứng.
Lại cảnh báo của một đôi nữa được giải trừ, Hắc Ảnh vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì cảm thấy trò này nhìn đến nơi nào cũng có chút mệt, quay đầu lại muốn quan tâm Tiêu Tiêu ăn cơm, nếu không lại bị đói. Há lại đoán được quay đầu lại kinh hãi nhìn thấy đầu của Tiêu Tiêu cơ hồ muốn dán lên đầu gối, cả người run rẩy thành một đoàn, hiển là bộ dạng nhẫn khóc từ lâu. Hắc Ảnh thở dài một hơi, vuốt lưng của Tiêu Tiêu khẽ hỏi:”Lại làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?”
“————— Miêu Cương —— đứa nhỏ —— Hắc đại ca —— ta ——” Nghẹn lời đứt quảng mấy người người quỷ không nhận ra ý từ những từ đơn độc, Tiêu Tiêu tiếp tục khóc. Hắc Ảnh dùng sức nâng cằm của Tiêu Tiêu lên, Tiêu Tiêu cả kinh, tiếp theo nước mắt như vỡ đê mà tràn ra, nước mắt không quá vẻ mặt đan xem.
“———— Hắc đại ca, ngươi cũng không được không muốn ta?” Hồng thủy phụ họa, hắn lại xuất ra một câu nhiễu khẩu lệnh (vè đọc nhịu). Nhìn thật là đau lòng Hắc Ảnh dùng sức đem tiểu ái nhân thu được trong lòng nhẹ giọng nói:”Đứa ngốc, ta không phải huynh đệ thân của Cao gia mà? Đứa bé kia căn bản cùng ta không quan hệ a.” Tiếng khóc đột nhiên ngưng, nâng lên vẻ mặt hồng hồng vì khóc, lộ ra một vẻ ngây ngốc, Tiêu Tiêu nín khóc mỉm cười : “Đúng, đúng nga, ta như thế nào lại quên. Hắc đại ca, thực xin lỗi.”
Cao Dật Linh N lần mà ngửa mặt lên trời thở dài cộng thêm mãnh mắt trợn trắng, trong nhà làm sao tới này rất nhiều kẻ ngốc muôn hình muôn vẻ a? Đang lúc này, nữ tử bị quẳng một bên lại mở kim khẩu:”Ta —— kỳ thật, ta —— chỉ thấy hắn —— ta thấy Cao đại công tử mặt mày rất giống hắn, mới cố ý tới đây ——”
Buông khinh thường trong nửa ngày, Cao Dật Linh đầu tiên nhìn đến đôi tay: lòng bàn tay như ngọc, mười ngón ngưng lệ mà thon dài, quả nhiên là xinh đẹp mê người, huống kia tay lại duỗi thành ngón hoa lan kiều mị—— nhưng, ngón trỏ này lại quay về một người? Mọi nơi lại thấy, nguyên lai người không yên cùng tình nhân cũng đều đang nhìn hắn, cuối cùng nhìn đến chính là, Đàm Thiên Diễn hai mắt sâu xa khó hiểu cùng da mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Vừa định mở miệng hỏi ra chuyện gì, đã có người đem hài tử kia nhét vào trong ngực của hắn, vật nhỏ trong tay lườm mắt, Cao Dật Linh trừng mắt nhìn, lại bĩu môi, kỳ diệu chính là vật nhỏ kia cư nhiên học theo không sai. Hết sức nhìn chằm chằm linh khí lưu chuyển đối phương mà nhìn qua lại đôi ngươi đen rất là quen mắt, vô luận như thế nào đều cảm thấy mình chiếu ở “Còn đồng kính” mà Cao Dật Linh do do dự dự hỏi:”Có thể nào, đứa nhỏ này là của ta?”
“Lục đệ ngươi sớm nói, làm hại chúng ta ——”
“Lão lục ngươi làm thật là hảo sự! Có biết hay không Hà Phong nếu thực ra đi rồi ta như thế nào?”
“Quả nhiên là đệ đệ của ta, tuổi tuy nhỏ, ‘thành quả’ đến cũng nổi bật.”
“Hảo, tốt lắm, Cao Dật Linh, ngươi hồng hạnh này ra thật là hảo tường a, ngay cả trái cây cũng kết đến đây cho ta!!” Âm thanh hầm hầm này còn biết, là của Thiên Diễn.
“Thiên Diễn, ta chính là đem cái gì lần đầu tiên đều cho ngươi , từ nụ hôn đầu tiên đến đêm đầu tiên, không thể giả được, đồng tẩu (trẻ con ông già) vô khi (không lừa) a.”
Sắc mặt của Đàm Thiên Diễn tốt lên một chút, tiếp theo lại tung một vấn đề trí mạng:”Vậy chẳng lẽ đứa nhỏ này là từ tảng đá chui ra sao?”
Với lời này, đó là bộ dạng không có thể. Có chút phát mộng Cao Dật Linh xoay người đến hỏi nàng kia: “Cô nương, khi nào ta gặp qua ngươi, lại làm sao có đứa nhỏ này a?”
Mọi người té ngã, Đàm Thiên Diễn chuẩn bị trong bạo tẩu.
Đến là nữ tử coi như trấn tĩnh, chỉ nghe nàng đáp: “Tiểu công tử chẳng lẽ không nhớ rõ ngày ấy cho con trong miếu, tiểu nữ tử đi cầu con, vô tình gặp được công tử, khóc lóc kể lể chuyện ta, công tử ngươi lúc ấy đột nhiên hướng miệng ta một con sâu màu tím, từ nay về sau ta liền mang thai. Ngươi chẳng lẽ đã quên sao?”
“Nguyên lai là trùng tử thai a, Đàm Thiên Diễn, ngươi đừng tức giận, Dật Linh hắn không cùng cô gái này thế nào. Trùng tử kia vốn là thần vật của Miêu Cương chúng ta, là làm cho nam tử không có khả năng sinh đẻ cho thê tử bọn hắn ăn. Chỉ cần uy trùng tử ăn tϊиɧ ŧяùиɠ nam tử kia, lại để cho nử tử ăn vào. Ai, không đúng a, Dật Linh, nàng kia như thế nào lại sinh ra hài tử của ngươi? Ngươi lúc ấy đang làm cái gì?” Tố Phi Văn vẫn ngồi trong lòng của Cao Dật Dũng cười cười hỏi.