Trừ Tịch Dạ – Đêm 30

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 11 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Edit : Hầu lão bà bà Beta: Lynn Hihi, chap này là quà tết của Lão Bà tặng cho các bạn ^^~. Chúc các bạn có một đêm 30 vui vẻ và ngày mùng 1 tết may mắn. ^o^~
Xem Thêm

Trừ tịch dạ – Đêm 30.

Đêm ba mươi tết là ngày ngàn vạn gia đình đoàn viên. Từ Thiên Tử hoàng thành, cho tới thảo dân bách tính, ngày này nếu có thể tề tựu người một nhà, hợp hợp mĩ mĩ đoàn viên ăn một bữa cơm, là chuyện hạnh phúc nhất thiên hạ. Tô Châu Cao gia có ảnh hưởng nhất ở chốn giang hồ cũng không ngoại lệ. Sáng sớm mấy ngày trước, lão đại thích mang theo tình nhân vân du tứ phương, lão tứ vội vàng mang ái nhân vui chơi khắp nơi để mở mang tầm mắt, lão ngũ cùng người yêu đến Miêu Cương xa xôi tìm thân cùng đi theo là một đôi của lão lục cũng vừa tới Cao gia. Lại tập hợp trước nhất vẫn là lão nhị, lão tam cùng Hắc Ảnh ở lại, Cao cô cô đường xa đã tới. Luôn luôn lạnh lùng cứng rắn có thừa của Cao gia chung quy là người khí vương thịnh nhiều nhất.

Nói đến màn đêm giao thừa buông xuống, tuyết đầu mùa tan đi, sắc trời dần tối. Trong đại sảnh Cao gia đã sớm dọn xong bữa cơm trên bàn tròn lớn với mười bốn người ăn. Trên bàn đều loại đồ ăn của danh trù tài ba nghi ngút bốc khói. Quỷ dị chính là trong phòng ngoại trừ Cao cô cô cùng Hồng Muội Muội của nàng, huynh đệ bảy người cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Một cái, hai cái, sợi gân xanh thứ ba chuẩn xác đã nổi lên khuôn mặt xinh đẹp của Cao cô cô, đôi tay nhỏ dài như ngọc không thể nhịn được nữa vươn tay hướng cẩm nang bên thắt lưng nắm chặt hết sức, một dáng người nhỏ đẹp vừa lúc xuất hiện: “Tỷ tỷ chớ để tức giận, ta đi tìm bọn họ đến là được.” Nguy hiểm xem ra tạm thời làm cho Cao gia tránh được một vận mệnh đổ nát.

Rồi sau đó ước chừng thời gian hai chén trà nhỏ, Hồng Muội Muội mới rốt cuộc từ sung mãn hoặc rêи ɾỉ hoặc thở gấp hoặc kiều hanh hoặc ồ thét mà trong nhà hiếm thấy nhất trí áo mũ không chỉnh của mấy huynh đệ Cao gia “Thỉnh” ra.

Đầu tiên tiến vào đại sảnh chính là Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng bất hạnh phòng ở gần nhất. Hai người vừa đi còn vừa bát nháo nho nhỏ. Nói chính xác, là Vệ Ưởng đỏ mặt tía tai vì không chịu thả mà nện Cao Dật Hiên vài cái. Mà chưởng môn Cao gia mặt vô biểu tình mà đáp lại. Nhưng khi y quay đầu, bất luận kẻ nào cũng có thể nhận rõ hạnh phúc cùng sủng nịch trong mắt kia không sai mà.

Đi phía sau bọn họ chính là Cao Dật Tĩnh cùng Quân Hoài Lân ở sát vách. Hai người nhìn qua coi như bình thường. Bất quá người sáng suốt liếc mắt một cái là nhìn ra có chút kỳ quái. Hai người dựa sát quá mức gần nhau, hơn nữa ống tay áo cũng quá mức rộng thùng thình. Rốt cục, mặt càng ngày càng hồng của Quân Hoài Lân chống đỡ ánh mắt ngày càng quá mức lợi hại của Cao cô cô, rút bàn tay bị tay của Cao Dật Tĩnh nguyên lai nắm chặt ra, cúi đầu ngồi xuống.

Bỗng nhiên cửa lớn một trận xôn xao, chỉ thấy nụ cười linh động đáng yêu của Cao Dật Linh cơ hồ toàn thân treo trên người Đàm Thiên Diễn đang “đi” vào. Thân hình nhỏ gầy linh hoạt của hắn hơn phân nửa dán tại trên lưng của Đàm Thiên Diễn, một cánh tay ôm lấy cổ của y. Đàm Thiên Diễn tự tiếu phi tiếu ôm vai hắn, như với trẻ sơ sinh nhìn cũng không ra. Theo chân bọn họ cùng đi đến thì Tố Phi Văn cứ để cho Cao Dật Dũng ôm đi vào. Hé ra diễm dung động hồn phách người trên nụ cười biếng nhác ngọt lịm, hai tay ở trước ngực ái nhân không nề nếp. Sau là ngũ thiếu gia Cao gia mặt mày đỏ bừng, nhưng cũng tuyệt không có ý buông hắn xuống. Ngược lại thấy ôm càng chặt hơn nữa.

Cao cô cô nhìn những người đến, Vẻ mặt cũng dịu xuống một chút. Há mồm định nói, chợt nghe ngoài cửa một tiếng: “Diệc Yên, chờ ta a.” Một tiếng: “Tiêu Tiêu, đi nhanh chút được không?” Cao cô cô giương mắt vừa thấy, Lam Diệc Yên tiên kiến tuyệt mỹ xuất trần cắn môi dưới, ửng đỏ hai má, quay đầu lại liếc Cao Dật Ngọc thở hổn hển chạy theo sau. Rốt cục bắt được hắn Cao Dật Ngọc liên tục dỗ dành, người bên ngoài chỉ nghe thấy lằng nhằng thế này “Lần sau nhất định sẽ không bị bắt gặp mà.”, “Diệc Yên tức giận lòng ta đau đến cực điểm rồi.” Cách bọn họ chỉ vài bước, Hắc Ảnh dáng đứng như huynh đệ Cao gia khác. Y lui vài bước kéo một bé mặt đỏ như bị thiêu cháy không dám bước tới. Vừa cười vừa than mà lôi kéo tay hắn đem hắn “kéo” tới trên đại sảnh.

Bát nháo ầm ĩ cuối cùng cũng ngồi đầy bàn. Cao cô cô lại khẽ mở môi đỏ mọng hỏi:”Đại ca các ngươi đâu?” Lời nói làm cho một phòng ồn ào lại yên lặng hỏi lẫn nhau, đúng rồi, đại ca cùng tình nhân Lãnh Hà Phong vạn phần cực khổ, băng lạnh như vầng trăng cô độc, thanh tú như cây tùng đứng sững của y truy đuổi đến tận đâu?

Còn đang nghi hoặc, đã thấy Cao gia lão đại Cao Dật Vân một tay lôi Lãnh Hà Phong rõ ràng là bị điểm huyệt đạo, một tay kép nữ tử ôm trẻ con đi nhanh bước vào đại sảnh. Chỉ thấy trên mặt Lãnh Hà Phong còn đọng lại một vẻ mặt cực lạnh. Hai mắt cương trực, môi trắng bệch. Mà cô gái kia ôm đứa nhỏ thật chặt, lạnh run, không dám ngẩng đầu.

Cao Dật Vân trước nhẹ nhàng đưa Lãnh Hà Phong không thể nhúc nhích ngồi trên ghế tử đàn, kéo nàng kia qua nâng mặt nàng lên nói giọng trầm thấp tựa quỷ mỵ: “Mấy người các ngươi nhìn rõ cho ta, đây là các ngươi thiếu ai nợ phong tình?!”

Một lời vừa nói ra, người ngồi đều là cả kinh. Nàng kia nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương đến tận đáy lòng! Sầu mi khẽ nhíu, phấn môi hé mở, mớ tóc đen tán loạn lướt qua làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, mắt to hình hạt đào chứa đầy nước mắt chưa kịp rơi, như một con nai con chấn kinh, sở sở động lòng người.

Đáng tiếc chính là, này một phòng nam nhân trên mặt đều không biết thưởng thức. Bọn họ xẹt qua người đẹp như thế đều đồng loạt hướng mắt về phía đại ca của bọn họ.

Cao Dật Hiên lạnh nhạt nói: “Nợ phong tình là như thế nào? Ngày đoàn viên, đại ca ngươi mang về nử tử xa lạ này làm gì chứ?”

Cao Dật Vân trầm nói: “Đứa nhỏ này là của Cao gia. Nàng không biết người cha là ai. Bất hạnh nàng vừa nhìn thấy đầu tiên a, Hà Phong liền hiểu lầm. Bất đắc dĩ ta điểm huyệt đạo của hắn, hiện tại, cần trong các ngươi cho ta một lời giải thích.”

“Đại ca làm sao ngươi biết đứa nhỏ là Cao gia chúng ta?”

“Đúng rồi, trên mặt hắn có ghi sao?”

“Làm sao có thể biết đứa nhỏ này là của ai, đại ca ngươi ——”

Tất cả bảy miệng tám lưỡi đều ở Cao cô cô tiếp nhận đứa nhỏ, bày ra cho bọn hắn xem trong nháy mắt biến mất. Này, đứa nhỏ này có đôi mắt linh động, mũi thẳng, môi mỏng, không một cái nào là không mang dáng dấp của sáu huynh đệ Cao gia. Không cần nhiều lời, khuôn mặt này thật có thể nói rõ:”Ta là người của Cao gia!”

Huynh đệ Cao gia lại vô cùng tương thông thử tiết mà hướng mắt về Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên. Cao Dật Ngọc cảm thấy tầm mắt của người ta mới bật nhảy lên hô to: “Các ngươi ở loạn tưởng cái gì, Diệc Yên hắn chừng không ra khỏi cửa, đơn thuần thiện lương, tuyệt không sẽ cùng nữ tử này sinh ra hài tử gì!”

“Tứ đệ, không ai hoài nghi Diệc Yên, chúng ta nghĩ thủ phạm là ngươi.” Cao Dật Tĩnh lẳng lặng nói.

“Hừ, biết ngay —— Tam ca ngươi nói cái gì? Ngươi không cần ngậm máu phun người. Ai biết có phải ngươi nơi nơi tìm ‘ nữ tử’ kiếp trước hay không, đã gặp nàng mạo mĩ mềm mại nhất thời nhận sai người cũng rất khó giảng!”

Lam Diệc Yên sớm đã cúi đầu xuống, hai tay dùng sức xoắn xoắn một chỗ, Cao Dật Ngọc nói quay lại vừa vặn nhìn thấy một màn hai tay hắn xoắn lại với nhau.

“Diệc Yên, tin ta.” Lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu như thế, y không rảnh nói nữa, vội vàng trấn an ái nhân.

Cao Dật Tĩnh cũng luống cuống mới hướng tâm tình an nhiên bình tĩnh gần đây, kề bên tai của Quân Hoài Lân tỉ tê làm dịu tình nhân bởi vì nghe lời của Cao Dật Ngọc mà sắc mặt trắng bệch.

“Các ngươi như thế nào đều dốt nát như vậy a, đứa nhỏ này đã khoảng bốn tháng, hơn nữa mười tháng mang thai, cô nương, xin hỏi ngươi một năm lẻ ba tháng trước ở nơi nào?”Cao Dật Linh khinh thường mà bĩu môi, nụ cười khả cúc hỏi.

“Ở kinh sư ——” Giọng thật mềm mại đáng yêu.

Bất quá âm thanh ôn nhu như vậy lại làm cho Vệ Ưởng “bùm” một tiếng từ trên ghế ngã xuống, hắn bi phẫn đến cực điểm mà nhìn chằm chằm Cao Dật Hiên nhìn một hồi, nước mắt nhịn không được từng hạt từng hạt rơi xuống, đồng thời nức nở nói: “Cao Dật Hiên, là của ngươi, một năm lẻ bốn tháng trước, ngươi chính mang theo ta đi kinh sư làm việc. Là của ngươi, của ngươi ——” Nói đến vậy rốt cuộc không thể tiếp tục.

Thêm Bình Luận