Cửa hàng hoa Tâm Ngữ, đường Minh Hải, Kinh Hải.
Cửa hàng hoa rất nhỏ, bên trong có một người phụ nữ đang bận rộn.
Người phụ nữ trong cửa hàng có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt sáng trong sâu thẳm như trăng trong nước, mỗi một các giơ tay nhấc chân đều nhã như một đóa lane ấp, đẹp đến nghẹt thở.
"Tránh ra, tránh ra!"
Giọng nói thô lỗ và hống hách đột nhiên vang lên, phá vỡ sự bình yên của tiệm hoa.
Bảy tám người đàn ông cao lớn bặm trợn xông vào tiệm hoa, không nói một lời gặp thứ gì là ném thứ đấy.
"Choang!"
"Loảng xoảng!"
"..."
Chai lọ bị đập vỡ, hoa vương vãi khắp sàn nhà, bọn họ dùng chân dẫm hoa nát bấy, cực kỳ kiêu căng.
“Đừng đập nữa, hoa của tôi, hoa của tôi…”
Cố Muội Ly gấp gáp, mọi chi tiêu đều dựa vào cửa hàng hoa này, nhưng bây giờ mọi thứ đã bị đập nát.
"Làm gì thế?"
Một giọng nói dữ tợn vang lên, một người đàn ông đầu trọc đeo chuỗi hạt trên tay, cổ đeo sáp ong bước vào.
"Mẹ nó ngu ngốc!"
Nhìn thấy trên mặt đất bừa bộn, gã đầu trọc lớn tiếng chửi rủa, giơ chân điên cuồng đá vào mấy tên bặm trợn.
"Ối, anh Hổ, đừng đánh nữa!"
"Đau quá! Em biết sai rồi, em biết sai rồi..."
"Đừng đánh nữa!"
"..."
Mấy gã bặm trợn không ngừng kêu đau, liên tục né tránh. .
TruyenHD"Đồ ngu, ông đây bảo chúng mày tới giúp, chúng mày mẹ nó lại đến đập tiệm, chán sống rồi đúng không!"
Anh Hổ trừng đôi mắt hình tam giác hung tợn mắng người của mình, khi nhìn thấy Cố Muội Ly, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi, cười híp mắt nói:
"Ôi, cô Cố, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, chậc chậc."
Cố Muội Ly cắn môi, trong mắt tràn đầy tức giận nhưng lại bất lực.
Có ngốc cũng biết bọn họ cố ý.
"Anh Hổ, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả nợ cho anh, chỉ xin anh cho tôi một đường sống."
Giọng nói chứa đầy khẩn cầu, có vẻ vô cùng khiêm nhường.
"Cô Cố, sao tôi lại không cho cô đường sống được?"
"Chỉ cần cô đi theo tôi, chẳng phải là chuyện này sẽ giải quyết được sao? Tiền cô vay không cần trả một xu, hơn nữa còn có tiền chữa bệnh cho con gái. Như vậy sẽ vẹn toàn đôi bên rồi."
"Tôi chắc chắn sẽ trả lại tiền!"
Cố Muội Ly cắn răng nói, đứng trong đống hỗn độn trông có vẻ thảm hại vô cùng.
“Đúng, tôi biết cô sẽ trả lại, nhưng bệnh tình của con gái cô không thể trì hoãn được nữa.”
Anh Hổ vân vê chuỗi tràng hạt, cười toe toét để lộ hàm răng màu vàng xỉn do thuốc lá.
“Ép cô trả tiền sẽ khiến tôi trông như một kẻ khốn nạn. Không bảo cô trả tiền, nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt cả.”
“Nếu cô có cách sẽ đến mức phải vay nặng lãi sao?”
"Tôi thật sự muốn giúp cô! Chỉ cần cô đồng ý, việc chữa trị cho con gái cô sẽ được giải quyết."
Anh Hổ ngoài cười nhưng trong không cười, lời nói chứa đầy ý đe dọa, giơ tay chạm vào mặt Cố Muội Ly.
Cố Muội Ly vội lùi lại một bước, dựa lưng vào tường, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Hít... thơm quá!" Anh Hổ say mê cảm thán.
Trên mặt Cố Muội Ly chứa đấy chán ghét ghê tởm, hai tay vô thức nắm lấy cổ áo mình.
“Tất nhiên, cô cũng có thể không nghe theo, nhưng mà…” Anh Hổ nheo đôi mắt tam giác, lạnh lùng nói: “Con gái của cô hiện đang ở trong tay tôi, vậy mà con nhóc đó lại có dòng máu gấu trúc hiếm có… chậc chậc."
"Máu nó có thể bán được rất nhiều tiền đấy. Đợi tôi rút hết máu của nó, rồi bán nội tạng, nợ của chúng ta sẽ được giải quyết."
Cố Muội Ly nghe xong, ánh mắt tối sầm như muốn ngất đi. Cô không ngờ anh ta lại độc ác đến vậy, ngay cả con gái của cô cũng không tha.
"Anh Hổ, tôi cầu xin anh, hãy thả con gái tôi ra. Anh nói gì tôi cũng sẽ đồng ý!" Cố Muội Ly khàn giọng van nài. Con gái là tất cả đối với cô, nếu con gái cô xảy ra chuyện gì, cô cũng không sống nổi nữa.
“Ôi ôi, sao em còn khóc?” Anh Hổ tỏ vẻ đau lòng: "Đồng ý với tôi sớm có phải tốt không, bây giờ em làm khó tôi quá. Em cũng thấy đấy, đám anh em của tôi không dễ quản lý chút nào.”
"Nhưng không sao đâu. Đứa này chết, chúng ta còn có thể sinh đứa khác, em muốn sinh bao nhiêu cũng được."
Nói xong, anh Hổ liếʍ môi, duỗi móng vuốt về phía Cố Muội Ly.
"Anh Hổ, xin anh thả con gái tôi ra, tôi cầu xin anh..."
Cố Muội Ly vô cùng tuyệt vọng, chỉ cần có thể lấy lại được con gái, bảo cô làm gì cũng được.
Nhưng cho dù cô có đồng ý làm thì liệu đối phương có thể trả lại con gái cho cô không?
"Phịch!"
Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng gót chân va chạm với cơ thể, một người đàn ông vạm vỡ nặng một trăm cân bay lên, đập mạnh vào tường.
"Phụt!"
Một ngụm máu phun ra, người đàn ông vạm vỡ ngã xuống đất bất tỉnh.
"Phịch!"
"Phịch!"
"Phịch!"
"..."
Trong nháy mắt, bảy tám gã đàn ông đều nằm trên mặt đất phun máu, không biết là sống hay chết.
"Mẹ nó mày là ai? Muốn tìm chết sao?" Anh Hổ tức giận: "Mày biết ông mày là ai không?"
Còn chưa kịp nói xong thì Hoàng Lương đã đá vào đùi anh Hổ.
"Phịch!"
Chỉ thấy cơ thể anh Hổ bay về phía sau, cả người đập vào bức tường cửa ra vào với một lực cực kỳ mạnh.
Sau đó anh ta ngã xuống, quỳ gối xuống đất.
"Rắc!"
Hai chân quỳ vững vàng, vừa vặn đối mặt với Cố Muội Ly.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi phun ra, anh Hổ mang vẻ mặt kinh hãi, vùng vẫy đứng dậy lại phát hiện xương đùi của mình đã bị gãy.
"Á!"
Trong miệng anh ta phát ra tiếng gào chói tai.
"Mày đợi đó cho tao, xem tao gϊếŧ mày thế nào!" Anh Hổ miệng đầy máu lấy điện thoại ra: "Tất cả mau tới đây, ông đây sắp bị gϊếŧ chết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, anh ta mạnh mẽ lau máu trên mặt, nhe răng trợn mắt trông vô cùng tàn nhẫn.
"Hahaha, mày đợi đấy, mày xong đời rồi..."
Hoàng Lương đá chậu hoa đập thẳng vào miệng anh Hổ.
"Choang!"
Chậu hoa vỡ tan, đập nát hết những chiếc răng vàng khè trong miệng anh ta, anh ta ngất đi ngay lập tức.
Sau khi tiếng động biến mất, Hoàng Lương quay người lại, đối mặt với Cố Muội Ly, bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Một giây, hai giây...
"Hoàng, Hoàng Lương?" Nhìn bóng người cao lớn trước mặt, Cố Muội Ly chỉ cảm thấy choáng váng, Hoàng Lương vội vàng bước tới ôm lấy cô.
“Xin anh, cứu, cứu Tâm Ngữ.” Cố Muội Ly nắm chặt cổ áo Hoàng Lương.
“Tâm Ngữ là ai?” Hoàng Lương vội vàng hỏi.
"Con gái, con gái của anh! Con bé, con bé bị anh Hổ bắt đi, đang gặp, gặp nguy hiểm." Cố Muội Ly lúc này không còn sức để ý đến ân oán nữa, cô buộc mình phải nói xong, sau đó không thể chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Ầm!
Hoàng Lương như bị sét đánh ngang tai, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không khỏi run rẩy khi nghe được tin mình có một đứa con gái từ Cố Muội Ly.
Hoàng Lương tôi, có con gái...
Nhìn anh Hổ bất tỉnh trên mặt đất, rõ ràng là không thể hỏi được cái gì, hai mắt Hoàng Lương đỏ như máu.
"Diệt cả nhà anh ta! Nhanh chóng điều tra! Tôi muốn biết vị trí của con gái tôi trong vòng một phút!"
"Vâng!"
Lữ Trung Nguyên vội vàng lấy điện thoại vệ tinh ra bấm số.
Khi điện thoại được gọi đi, trong một tòa nhà cao tầng ở Kinh Hải hàng trăm người đã tập trung quanh máy tính, cật lực gõ bàn phím, kiểm tra camera của toàn thành phố.
Ngụy Sâm lo lắng đi tới đi lui, là sở trưởng sở tuần tra Kinh Hải, anh ta vừa nhận được cuộc gọi từ Lữ Trung Nguyên, An quốc sứ trung tâm đất nước. Có thể thấy tầm quan trọng và tính cấp bách của sự việc.
“Cô bé này là ai?”
"Tôi không biết, tôi chưa từng nghe nói."
"Nhanh chóng kiểm tra xem. Xem ra là có lai lịch không nhỏ."
Nhóm người bàn tán, bọn họ chưa bao giờ thấy sở trưởng của mình căng thẳng đến thế.
"Mau tra cho tôi! Nếu trong vòng một phút không tìm ra được thì cút khỏi đây cho ông!" Ngụy Sâm quát lên lên, nếu An quốc sứ trung tâm đất nước trách tội, đừng nói một sở trưởng là anh ta, đến mười sở trưởng cũng không chịu trách nhiệm nổi.