"Bố ơi, nhìn kìa, ở đây có một bể bơi cực lớn!"
"Bố ơi, bố ơi, đây là gì vậy?"
'Tâm Ngữ hưng phấn chạy quanh nhà, nhìn trái nhìn phải, từ nhỏ tới giờ cô bé chưa bao giờ được nhìn thấy căn phòng sang trọng như vậy.
Từ tầng hầm tiến thẳng đến phòng tổng thống sang trọng nhất, cách biệt này khó có thể tưởng tượng được.
Cố Muội Ly dù sao cũng là cô chủ dòng họ lớn, đương nhiên cô cũng không xa lại gì với khung cảnh xa hoa này, chỉ liên tục trách cứ Hoàng Lương lại tiêu tiền hoang phí.
Hoàng Lương cười không nói gì.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh bây giờ là làm cho hai người trước mặt kể từ bây giờ sống trong hạnh phúc mỗi ngày.
Bên phía Thịnh Hổ, lúc này đã mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, anh ta chuyển từng thùng hàng trở lại máy bay chiến đấu Black Hawk.
Sau khi chuyển chiếc hộp cuối cùng xong, anh ta mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, lấy điện thoại ra bấm số.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ, là tiếng Ý chuẩn chỉnh.
"Mẹ nó, ông đây không hiểu. Cô tìm cho ông một người biết nói Tiếng Việt lại đây” Thịnh Hổ nghe mà nhức nhức cái đầu.
"Chào anh, tôi là thư ký riêng của ông Ba Nhĩ Phu. Tôi có thể giúp gì cho ông?"
Người phụ nữ nói tiếng Việt bập bẹ.
Làm thư ký riêng cho chủ tịch, biết nhiều thứ tiếng là điều cơ bản nhất.
“Mau kêu Ba Nhĩ Phu kia nghe điện thoại!” Thịnh Hổ không rảnh mà nói nhảm với người phụ nữ này.
Mấy tên chủ tịch này đúng là hay ra vẻ, điện thoại của mình nhưng lúc nào cũng để thư ký gì đó nghe, đúng là phiền phức.
"Thưa anh, ông Ba Nhĩ Phu đang có một cuộc họp rất quan trọng, nếu anh có chuyện gì, tôi có thể giúp anh chuyển lời." Thư ký rất lịch sự nói.
Những người có số điện thoại riêng của sếp tất nhiên đều là người có quyền có thế, cô ta không dám đắc tội.
"Buổi tối còn có cuộc họp quan trọng gì được? Làm sao. mà ngày nào cũng có nhiều cuộc họp như vậy..." Ô, đúng rồi, Thịnh Hổ đột nhiên nghĩ ra ở Việt Nam là ban đêm, nhưng ở Ý lại là ban ngày.
“Bây giờ cô đi nói với Ba Nhĩ Phu rằng Thịnh Hổ đang tìm ông ta, mau lên!” Thịnh Hổ hét vào điện thoại.
"Nhưng mà..."
"Tôi cho cô một phút, nếu Ba Nhĩ Phu còn chưa bắt máy, tôi sẽ trực tiếp qua đó gϊếŧ ông ta." Thịnh Hổ đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.
"Ôi... Được rồi, tôi đi ngay đây" Thư ký lẩm bẩm trong lòng, đầu bên kia điện thoại rốt cuộc là ai? Sao mà hung dữ đến thế, còn dọa gϊếŧ nữa chứ?
Thư ký đẩy cửa bước vào phòng họp, đi đến bên cạnh Polff thì thầm: "Thưa ông, có người tìm ông."
Ba Nhĩ Phu đang nói đến chỗ mấu chốt, nghe thư ký nói vậy, sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm lại, quát lên: “Jessica, cô làm việc với tôi không phải một sớm một chiều, còn không biết là tôi chưa bao giờ nghe điện thoại trong lúc họp sao?”
"Nhưng thưa ông..."
"Nhưng cái gì mà nhưng! Ngày mai cô không cần phải đi làm nữa, ra ngoài đi!" Ba Nhĩ Phu tức giận chỉ về phía cửa.
Đôi mắt.Jessica đỏ hoe vì uất ức, cúi đầu nói: "Vâng, thưa ông, nhưng tôi vẫn muốn nói với ông rằng có một người đàn ông tên Thịnh Hổ nói tiếng Việt nói răng muốn tìm ông."
"Ai muốn tìm tôi cũng phải đợi cho đến khi tôi kết thúc cuộc họp! Ra... chờ đã, cô vừa nói là ai tìm tôi?" Ba Nhĩ Phu trợn mắt, không thể tin vào tai mình.
“Một người tên là Thịnh Hổ” Jessica nói lại. UychI
Ba Nhĩ Phu trượt khỏi ghế: "Mau! Đưa điện thoại cho tôi nhanh. Tan họp, tan họp!"
Ba Nhĩ Phu vội vàng bò dậy, chộp lấy điện thoại, nói băng tiếng Việt nghe còn sứt sẹo hơn: "Ngài Thịnh, Thịnh Hổ."
"Ba Nhĩ Phu, bây giờ ông càng ngày càng ra dáng chủ tịch đấy nhỉ, xem ra sau này tôi gọi điện cho ông nhất định phải hẹn trước mấy ngày." Giọng nói mỉa mai của Thịnh Hổ phát ra từ đầu bên kia.
"Ngài Thịnh Hổ, tôi, tôi không biết là điện thoại của anh. Nếu tôi biết là điện thoại của anh, tôi chắc chắn sẽ nghe điện thoại ngay lập tức." Ba Nhĩ Phu vừa nói vừa lau mồ hôi trên thái dương.
Ông ta biết rõ tính khí hung bạo của ngài Thịnh Hổ.