“Lần này Điện chủ trở về là có việc muốn làm sao, chỉ cần giao cho thuộc hạ là được.” Lữ Trung Nguyên đi theo sau Hoàng Lương.
Theo anh ta biết, trước giờ Điện chủ không bao giờ tùy tiện lãng phí thời gian, lần này trở về nhất định là có chuyện quan trọng cần xử lý.
Quyền lực của năm đại sứ không có gì phải bàn tán, đây còn là Việt Nam, Lữ Trung Nguyên là An quốc sứ trung tâm đất nước, làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hoàng Lương xua tay không trả lời. Anh xa nhà từ năm mười tám tuổi, ở biên giới đã bảy năm, trong bảy năm này, trong lòng anh luôn có một cây gai, khiến
anh lúc nào cũng thấy đau đớn tột cùng.
Bây giờ biên giới đã ổn định, có những người, có những việc đã đến lúc phải trả lại.
Những người này anh phải tự tay xử lý.
Lữ Trung Nguyên không dám hỏi nhiều, bốn người còn lại càng không tiện lên tiếng, mấy người họ lờ mờ hiểu được hẳn là lần này Điện chủ trở về để xử lý một số việc riêng.
Đoàn người chậm rãi bước ra khỏi sân bay.
Tô Vạn Sơn liếc mắt đã nhận ra Hoàng Lương đang đi phía trước, hai tay run run bước về phía trước.
Hoàng Lương vội vàng tiến lên mấy bước đỡ ông ấy: "Ông Tô."
Một xưng hô bình thường nhưng lại khiến Tô Vạn Sơn bật khóc, nhìn người thanh niên cao lớn trước mặt, trong lòng ông. ấy dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp.
Chỉ có ông ấy mới biết được bảy năm qua ở biên giới Hoàng Lương đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực.
Hai mắt Hoàng Lương hơi đỏ lên, nếu không có ông lão trước mặt, anh đã phải chết vào cái đêm của bảy năm trước.
Vào ngày đó bảy năm trước, trong bữa tiệc trưởng thành mười tám tuổi của Hoàng Lương.
Trong bữa tiệc, Hoàng Lương bị hãm hại, uống phải thuốc mê người ta lén hạ vào, trong lúc mơ màng phát sinh quan hệ với một cô gái.
Cô gái đó là Cố Muội Ly, cô chủ cành vàng lá ngọc của nhà họ Cố ở Kinh Hải.
Nhà họ Cố là dòng họ đứng đầu ở Kinh Hải, người trong dòng họ bị vấy bẩn, bọn họ lập tức nổi giận, ra lệnh hàng trăm vệ sĩ lập tức bao vây sảnh khách sạn, muốn tắm máu nhà họ. Hoàng.
Bữa tiệc biến thành chiến trường.
Bố mẹ của Hoàng Lương đã liều mạng để giúp anh trốn thoát.
Đêm đó mưa to như trút nước, Hoàng Lương một mình chạy điên cuồng trong mưa, cùng với tiếng la hét của những kẻ đuổi gϊếŧ không ngừng vang lên từ phía sau.
Anh chỉ có thể tiếp tục chạy, cuối cùng ngã gục xuống bên đường vì kiệt sức. Kẻ truy đuổi bám sát phía sau, mắt thấy dao trên tay đã hạ xuống, bỗng một chiếc ô tô chạy ngang qua chẵn ngay trước mặt kẻ truy đuổi.
Người trong xe chính là Tô Vạn Sơn, có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn với ông nội Hoàng Lương. Những người truy đuổi bị thế lực của nhà họ Tô chèn ép, chỉ dám chửi mấy câu thô tục lại không dám manh động, chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc. xe biến mất trong đêm mưa.
Nhà họ Cố có thế lực cực lớn ở Kinh Hải, cho nên Tô Vạn Sơn chỉ có thể đưa Hoàng Lương đến vùng biên giới ngay trong đêm mới coi như là an toàn.
"Đã bảy năm rồi, Lương, cuối cùng cháu cũng trở về." Tô 'Vạn Sơn nghẹn ngào nói.
Ngoại trừ bố mẹ của Hoàng Lương, trên đời này cũng chỉ có Tô Vạn Sơn mới có tư cách gọi Hoàng Lương như vậy.
Mấy năm nay nhà họ Tô cũng trôi qua không mấy tốt đẹp, chỉ vì năm đó cứu Hoàng Lương mà nhà họ Tô xem như đã kết thù với nhà họ Cố, bị nhắm tới và đè đầu khäp nơi. Nếu không phải còn có chút thực lực, nhà họ Tô đã giống như nhà họ Hoàng, bốc hơi chỉ sau một đêm.
"Vâng, ông Tô, Lương đã quay về rồi."
Hoàng Lương quay về, người đầu tiên anh gặp chính là Tô Vạn Sơn, anh sẽ luôn ghi nhớ mối ân tình này.
Tô Vạn Sơn chính là người thân của Hoàng Lương.
"Trở về là tốt rồi. Ồ, đúng rồi, đây là cháu gái của ông, Giản Hề." Tô Vạn Sơn lau đi nước mắt trên khóe mắt, kéo cháu gái Về phía trước.
"Anh là người mà hôm nay ông nội tới đón sao? Còn trẻ như vậy." Tô Giản Hề không khỏi thất vọng.
Cô ấy cho rằng người mà ông nội đón hôm nay nhất định phải là một nhân vật tên tuổi nào đó, không ngờ chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, tuổi này có thể làm được việc lớn đến đâu chứ.
“Cứ gọi tôi Hoàng Lương là được.” Hoàng Lương cũng không trách cô ấy.
"Ông nội, đã đón được người rồi, chúng ta lên xe thôi." Tô Giản Hề không nhiều lời mở cửa xe, cả người cô ấy ướt đãm
mồ hôi, đã khó chịu muốn điên lên rồi.
Tô Vạn Sơn hơi xấu hổ: "Khụ khụ, Lương à, cháu gái ông bị ông chiều hư, cháu đừng trách nó."
Hoàng Lương khế cười, tất nhiên anh sẽ không trách cứ.
“Trung Nguyên ở lại, mấy người đến từ đâu thì về lại chỗ đó đi” Hoàng Lương nói xong rồi ngồi vào trong xe.
Chiếc Bentley phóng nhanh trên đường, phía sau là Lữ Trung Nguyên ngồi trên chiếc Paramount Marauder theo sát.
"Lương à, nếu cháu đã trở về, vậy thì... việc kết hôn với Giản Hề..." Trong xe, Tô Vạn Sơn hơi do dự nói. Ông ấy biết rất rõ, với thực lực của Hoàng Lương bây giờ, nhìn tới cháu gái ông ấy là do Hoàng Lương nhớ đến tình cũ.
"Kết hôn? Kết hôn gì vậy?" Không chờ Hoàng Lương lên tiếng, Tô Giản Hề đã lên tiếng trước, cô ấy chưa từng nghe ông nội nói đến chuyện này.
"Ông Tô, nếu cháu đã hứa với ông trong thư thì sẽ không nuốt lời. Nhưng nếu Giản Hề không đồng ý, cháu sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy." Hoàng Lương nghe lời này, biết ngay Tô Giản Hề căn bản không biết việc này.
Ba năm trước, ở trong thư, Tô Vạn Sơn có ý muốn Hoàng Lương cưới cháu gái mình, Hoàng Lương đã trả lời thư đồng ý.
Sở dĩ anh đồng ý là để báo ân cứu mạng năm đó, đừng nói là lấy cô chủ nhà họ Tô, cho dù bảo anh bảo vệ ba đời nhà họ Tô cũng là việc nên làm.
“Nó dám!” Tô Vạn Sơn thấp giọng quát.
Tô Vạn Sơn là trưởng họ của nhà họ Tô, trong nhà họ Tô không ai dám trái lời ông ấy.
Điều quan trọng hơn là nếu cháu gái không đồng ý thì rõ ràng là không thích Hoàng Lương, chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Hoàng Lương.
Trên thế giới này, ai dám sỉ nhục Điện chủ Tru Thần Điện?
Nếu có người dám, trong vòng nửa ngày, đừng nói là một nhà họ Tô nho nhỏ, cho dù là toàn bộ Kinh Hải cũng sẽ bị san bằng một cách dễ dàng.
"Ông nội!" Tô Giản Hề gấp đến giậm chân, chuyện khác cô ấy có thể nghe lời ông nội, nhưng đây là chuyện hôn nhân cả đời. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô ấy gặp Hoàng Lương, lúc này đã bàn đến chuyện kết hôn. Thế này quá mức qua loa rồi.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy. Nếu cháu không đồng ý, trừ khi là ông đã chết." Đã đến nhà họ Tô, Tô Vạn Sơn mở cửa xe trước, được tài xế đỡ bước ra ngoài.
Nước mắt Tô Giản Hề trào ra, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy ông nội mình vô lý như vậy.
“Tôi sẽ thuyết phục ông Tô.”
Hoàng Lương để lại câu này, không quay đầu lại bước ra khỏi xe.
"Thật sao?"
Tô Giản Hề thấy được một tia hy vọng, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy Hoàng Lương không đáng ghét đến thế.
Trước sân nhà họ Tô đã có rất nhiều người đợi sẵn ở đó, biết được họ sắp đón một vị khách quan trọng, nghe nói người đó có thể giúp dòng họ tìm lại đường sống, trên mặt ai nấy đều tràn đầy mong đợi.
Nhưng nhìn thấy Hoàng Lương xuống xe, mọi người lập tức thất vọng.
Là ai đã tung tin đồn ông cụ đi đón một nhân vật máu mặt thế? Đúng là lãng phí thời gian và cảm xúc.
“Anh... Anh chính là Hoàng Lương?" Tô Xán Dương nhìn chäm chäm khuôn mặt Hoàng Lương, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta và Hoàng Lương bằng tuổi nhau, năm đó cũng coi như có quen biết.
Bảy năm, khuôn mặt của một người sẽ không có bao. nhiêu thay đổi, mơ hồ vẫn có thể nhận ra được.
"Cái gì? Hoàng Lương?" Đám người nghe thấy vậy đều kinh ngạc kêu lên.