Trong mắt Cố Muội Ly ẩn chứa sự lo lăng, việc cấp bách hiện giờ là chuẩn bị đủ mười vạn để cho con gái đi phẫu thuật.
Cô vẫn chưa biết, căn bệnh dày vò con gái cô nhiều năm qua đã bị Hoàng Lương chữa khỏi rồi.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Cố Muội Ly vội vàng đi ra ngoài, cô còn phải tận dụng thời gian để kiếm tiền.
Không phải cô không nghĩ tới chuyện vay tiền của Hoàng Lương, nhưng cô cứ do dự mãi mà không thể nói với anh được, hơn nữa anh đã bỏ đi nhiều năm, có thể sống được đã không dễ dàng rồi, sao còn dư tiền cho cô vay.
Cố Muội Ly đi rồi, Hoàng Lương cũng kéo tay Tâm Ngữ đi ra ngoài.
Đêm qua anh đã quyết định rồi, chuyện đầu tiên cần làm là mua nhà, để hai mẹ con rời khỏi chỗ này.
Trên đường đi, Lữ Trung Nguyên lái xe, muốn nói chuyện mấy lần rồi lại không nói.
"Có gì thì nói đi!" Hoàng Lương không ngẩng đầu lên, vuốt mái tóc mềm của con gái.
"Rõ." Lữ Trung Nguyên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, nói: "Điện chủ, ngày hôm qua Thịnh Hổ đến đảo Kim Ngư, đánh chìm bốn con tàu chiến của Nhật Bản, gϊếŧ chết sáu tên chiến thần, hiện giờ hắn đang bị giam lại rồi:
Hoàng Lương nhíu mày: "Thịnh Hổ trấn thủ ở biên giới phía Tây, sao tự nhiên lại chạy tới biên giới phía Bắc làm gì?”
Lữ Trung Nguyên xấu hổ nói: "Ngày công chúa bị bắt cóc, Thịnh Hổ giận quá mất khôn, định dẫn quân đến Kinh Hải, chúng ta ngăn hắn lại, cái tên này ôm một bụng tức giận mà không có chỗ xả, một mình một người tự điều khiển chuyên cơ chạy đến biên giới phía Bắc, điên cuồng bản phá chiến hạm của đối phương."
"Nhật Bản định đánh trả, nhưng thấy là chiến cơ Hắc Ưng nên không dám tùy tiện khai hỏa, lập tức quay đầu bỏ chạy, Thịnh Hổ thấy vậy tiếp tục đuổi theo, đuổi tới tận căn cứ quân sự của Nhật Bản, còn vừa đi vừa bắn rầm rầm”"
"Đối không không thể làm gì khác, chỉ có thể đánh trả, điện chủ, ngài cũng biết Nhật Bản tổng cộng chỉ có mười hai vị chiến thần, lần này đã bị Thịnh Hổ gϊếŧ chết một nửa, đối phương cũng ôm tâm lý cá chết rách lưới nên mới giam giữ Thịnh Hổ lại."
Hoàng Lương thoải mái hẳn ra, nếu chuyện này do Thịnh Hổ làm thì chẳng có gì là lạ cả.
“Truyền lệnh của ta, để Lạc Phong đi đón người, phá hỏng bốn tàu chiến của đối phương, chúng ta đền một nghìn đồng tiên, nếu như đối phương không chịu bỏ qua thì các ngươi trực tiếp dẫn binh tiêu diệt bọn họ." Hoàng Lương quát.
Mấy năm nay Nhật Bản vẫn luôn lượn lờ xung quanh hải tuyến của đảo Kim Ngư, tuy đối phương không vượt qua nhưng cứ giống như một con ruồi vo ve khiến người ta ghê tởm.
Hoàng Lương đã từng nghĩ tới chuyện dùng vũ lực để chinh phục đối phương, nhưng không tìm được lý do hợp lý nào, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói Chu Thần Điện chủ động gây sự, khơi mào chiến tranh, lấy mạnh hϊếp yếu.
Hoàng Lương không có tí ưu thích nào với Nhật Bản, nhân cơ hội này bắt nạt bọn họ, muốn thả người thì thả, không thả vừa hay có lý do để tiêu diệt bọn họ.
Cho dù có kéo nhau lên quốc tế thì cũng không sao cả, phá hỏng chiến hạm của ngươi, gϊếŧ chết chiến thần của ngươi, nhưng chúng ta đã đền tiền rồi, còn không chịu thả người thì không thể trách chúng ta được.
Lữ Trung Nguyên tròn xoe mắt nhìn, nếu không phải hiện giờ đang lái xe thì chắc chắn anh ta phải bốn chỉ chấm đất cúi
rạp đầu để thể hiện cảm xúc của mình.
Bốn con tàu chiến, sáu vị chiến thần! Một ngàn đồng. tiền...
Nếu nói đây là cướp bóc thì đúng là làm ô nhục hai chữ này.
Trước cổng một tòa nhà cao lớn, bảo vệ ngăn xe lại.
"Đến làm gì đấy?"
Lữ Trung Nguyên ẩn cửa xe xuống, nhíu mày nói: "Tới đây thì để làm gì, đương nhiên là mua nhà rồi!"
Bảo vệ nhìn lướt qua trong xe, lạnh lùng nói: "Bên trong không có chỗ đậu xe, dừng xe bên ngoài đi."