Bạch Thanh Nhan cẩn trọng kéo dài đối thoại.
"Tướng quân, ngài muốn cái gì, Thanh Nhan tuyệt không chối từ. Chỉ cần... Có thể giữ được tính mạng cho con dân Ngọc Dao..."
"Ồ?" Lần này, Kỷ Ninh tỏ ra thực sự hứng thú, "Tuyệt không chối từ? Bạch Thanh Nhan, cho dù ta muốn gì, ngươi cũng tuyệt không chối từ?"
Bạch Thanh Nhan cắn môi, tay bám vào cửa gỗ. Lòng bàn tay bị một mảnh gỗ nhọn cắm sâu, bên hông máu cũng chảy đầm đìa, y lại như không hề đau đớn. Chỉ là trong lòng như bị nhân sinh thống khổ cào xé, so với thể xác càng đau đớn gấp trăm lần.
"Kỷ Tướng quân. Chẳng lẽ trên người Thanh Nhan không có lấy một điểm hữu dụng? Kỷ Tướng quân, thật sự một chút tình cũ cũng không niệm sao?"
"Tình cũ?" Dường như hai chữ này đã thực sự chạm đến Kỷ Ninh. Hắn xuống ngựa, tiến về phía trước, trên môi mang theo ý cười lạnh lẽo, "Ngươi không đề cập đến, ta cũng nghĩ không ra. Nếu chính ngươi đã đề cập đến, ta đúng thật là có chuyện muốn ngươi làm."
"Chuyện gì?"
Kỷ Ninh bày ra dáng vẻ trầm ngâm, dường như đang suy ngẫm. Bạch Thanh Nhan trong lòng nhảy loạn, y hiểu rõ Kỷ Ninh có lẽ muốn châm chọc, thậm chí là nhục nhã y. Nhưng đây lại là hy vọng duy nhất của y.
Y quay đầu, liếc nhìn Mạn Nhi một cái. Thêm một hồi dây dưa, sắc mặt tiểu nữ hài càng thêm khó coi. Trong lòng vì nôn nóng, y không nhịn được mà thúc giục:
"Tướng quân!"
"Gấp cái gì?" Kỷ Ninh liếc ngang, "Ta thấy ngươi chưa nếm đủ mùi đau khổ, vẫn chưa biết bản thân là cái thứ gì!"
"Ta..." Bạch Thanh Nhan không dám cãi, sợ lại làm Kỷ Ninh tức giận thì thực sự không còn biện pháp. Kỷ Ninh lại như được đoạn đối thoại vừa rồi gợi ý, suy tư nói:
"Ta nghe nói, người Ngọc Dao các ngươi thờ phụng Vũ Thần, không dùng nô ɭệ, cũng tuyệt không chịu làm nô ɭệ của người khác. Có việc này không?"
"Đúng vậy. Nếu làm nô ɭệ sẽ bị toàn tộc phỉ nhổ, coi là phản đồ, đuổi khỏi Ngọc Dao, không bao giờ ngóc đầu lên được."
"À, ra vậy." Kỷ Ninh mỉm cười. Điều này hắn đã sớm biết, nhưng lại muốn nghe chính miệng Bạch Thanh Nhan nói ra. Ý cười ngày càng sâu, hắn nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan cho đến khi y rốt cuộc hiểu ra ý tứ của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi. Gương mặt đang thanh tuyển thoát tục* đột nhiên trắng bệch, huyết sắc trên môi rút sạch.
*Thanh tuyển thoát tục: Thanh cao, không vướng bụi trần. Thưởng thức đủ gương mặt thất thố của Bạch Thanh Nhan, tâm tình Kỷ Ninh rất tốt. Hắn chậm rãi phun ra một câu:
"Chỉ cần ngươi quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta nhận ngươi làm một tên nô ɭệ hạ tiện, ta liền lập tức cứu mạng bọn chúng. Thế nào?"
Tuy rằng đã sớm có dự cảm xấu, nhưng thật sự nghe lời nói ra từ miệng Kỷ Ninh, Bạch Thanh Nhan vẫn như bị điện giật. Y vội vã dùng cả hai tay nắm lấy chân Kỷ Ninh, van nài:
"Đừng... Đừng như vậy... Ta không thể..."
"Sao vậy? Làm nô ɭệ của Kỷ Ninh ta là bôi nhọ ngươi ư Bạch Thanh Nhan? Khi nãy là ai nói tuyệt không chối từ? Chỉ cần ta mở miệng, liền liều chết đáp ứng?"
"Kỷ Ninh... Đừng..."
"Nếu không làm được, người liền đi tìm chết đi! Nói không chừng nếu ngươi thật sự 'liều chết', ta có thể thả cho bọn chúng một con đường sống."
Bạch Thanh Nhan không dám tin nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh hướng thẳng vào mắt y, ý cười trên mặt càng sâu.
"Hoặc là làm nô ɭệ cho ta, hoặc là chết. Ngươi muốn lựa chọn thế nào, Bạch Thanh Nhan?"
"... Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ."
Bạch Thanh Nhan cắn răng chịu đựng cơn đau dậy sóng trong lòng, quay sang Kỷ Ninh cười ảm đạm, "Nhưng nếu Tướng quân muốn ta đi tìm chết, ta đi. Chỉ mong Tướng quân tuân thủ hứa hẹn, thả cho bọn họ một con đường sống...".
Nói xong, y liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái thật sâu, như thể muốn đem hết bóng hình người kia vào trong mắt. Rồi không hề do dự hướng xích sắt lớn trên l*иg giam lao tới.