Bạch Thanh Nhan quỳ trên mặt đất, hít sâu một hơi mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ninh. Lông mày Kỷ Ninh hơi nhếch lên, cơ hồ không nghĩ tới y sẽ làm ra loại hành động hèn mọn như vậy. Nhưng rất nhanh, người nọ lộ ra một tia cười lạnh, trong mắt phảng phất băng tuyết phong ấn toàn bộ cảm xúc.
"Là ta lỡ lời. Kỷ Tướng quân, ta... Thỉnh cầu Kỷ Tướng quân rủ lòng thương người Ngọc Dao, ban cho chúng ta... Y phục cùng lương thực... Bằng không, những người này... Đều phải chịu lạnh và đói đến chết!"
"Thì ra là vậy."
Kỷ Ninh nhìn chung quanh, gật gật đầu.
"Thái tử Điện hạ nói có lý. Băng thiên tuyết địa, nếu không có y phục cùng lương thực, lão nhược bệnh tàn, chỉ sợ một nửa trong số này không có cơ hội tiến vào đất Lang Nghiệp ta."
Bạch Thanh Nhan nhìn hắn không chớp. Đôi mắt sắc như ưng của Kỷ Ninh vẫn kiên nghị như thuở nào, trong giây lát nhập nhằng ẩn hiện thành bộ dáng của mười năm trước.
Ánh mắt này của Kỷ Ninh hệt như ngày đó, đột nhiên thắp lên trong thâm tâm Bạch Thanh Nhan một tia hy vọng. Nhưng Kỷ Ninh đột ngột thu hồi ánh mắt, hướng y cười lạnh lùng. Thần sắc quen thuộc hoàn toàn không thấy đâu nữa, chỉ còn loại ác ý mà y chưa từng gặp qua trước đây, giống như dìm y vào động băng, cả người run lên!
"... Chỉ là, người Ngọc Dao các ngươi có chết hay không, liên quan gì đến ta?"
"Kỷ Tướng quân! Xin ngài rủ lòng từ bi! Tính mạng của rất nhiều người ở đây chỉ cần ngài nói một câu là có thể bảo toàn. Tuy họ là con dân Ngọc Dao, nhưng..."
"Con dân Ngọc Dao?!" Những lời này tựa hồ chọc giận Kỷ Ninh. Hắn lớn tiếng quát, "Ta lại không biết con dân Ngọc Dao là cái thứ gì sao? Trong thiên hạ, nào còn có cái gì gọi là Ngọc Dao? Ta chỉ thấy một cái l*иg gia súc nhốt nô ɭệ vong quốc! Từ nay về sau cái gì Ngọc Dao, chẳng còn ai nhớ! Khắp thiên hạ người người chỉ biết gót sắt Lang Nghiệp ta càn quét tứ phương! Ngươi vẫn còn cho rằng ngươi là Thái tử Điện hạ? Bạch Thanh Nhan, ngươi thật nực cười, ngươi cùng lắm chỉ là một tên phế vật vong quốc!"
Tiếng gầm của Kỷ Ninh toàn bộ là khinh miệt cùng ác ý không hề che giấu. Bạch Thanh Nhan cảm thấy máu dồn trên mặt, trong đầu oanh một tiếng, trời đất quay cuồng. Loại cảm giác vũ nhục khiến y không nói lên lời.
Kỷ Ninh đã lên ngựa chuẩn bị rời đi. Bạch Thanh Nhan hiểu rằng nói cùng hắn một câu chẳng khác nào tự cầm dao đâm chính mình một nhát, đau đớn cùng máu chảy đầm đìa.
Nhưng tiểu nữ hài Mạn Nhi lại đang chờ áo ấm cứu mạng.
Khớp hàm cắn chặt đến muốn chảy máu, nhưng y vẫn như cũ thấp giọng cầu xin.
"Không biết Kỷ Tướng quân muốn thế nào mới bằng lòng ban cho ta y phục?"
"Ta nói gì ngươi cũng đều đồng ý sao?"
"Chỉ cần Tướng quân mở miệng.", Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn Kỷ Ninh, "Thanh Nhan liều chết cũng sẽ đáp ứng."
Kỷ Ninh lại một lần nữa dừng bước chân, tựa hồ đối với những lời này cảm thấy rất hứng thú. Hắn một mình cưỡi ngựa, trên dưới đánh giá Bạch Thanh Nhan.
"Lấy tình cảnh hiện tại của ngươi, có thể nói ra hai chữ 'liều chết' với ta? Bạch Thanh Nhan, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Thái tử tôn quý sao? Hiện tại, ta muốn ngươi 'chết', ngươi lập tức phải 'chết'. Một kẻ nô ɭệ vong quốc như ngươi, lấy cái gì để đặt điều kiện với ta?"
"Vậy Kỷ Tướng quân... Ngài hi vọng ta lấy cái gì để đặt điều kiện?"