Bạch Thanh Nhan ngày ấy đã sớm không còn ý thức, lời nói thốt ra chỉ theo bản năng. Gọi một tiếng "Kỷ lang" cũng là xuất phát từ tiềm thức muốn cầu cứu mà thôi. Lúc này, y cũng chưa hiểu lời Kỷ Ninh có ý tứ gì. Ba chữ "xưng hô kia" còn khiến y tưởng ngày đó mình đã nói da^ʍ ngôn diễm ngữ gì giờ lại bị Kỷ Ninh nhắc lại, càng thêm nhục nhã.
"Lừa gạt?" Bạch Thanh Nhan cười khổ, "Từng câu từng chữ ta nói hôm đó có lời nào là không phải do ngươi bức ta? Ngươi nói ta lừa gạt, vậy lấy cơ sở ở đâu?"
"Ngươi!"
"Nếu ta có nói gì đó, căn bản đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng. Lúc này ngươi hỏi tới, ta cũng không biết phải nói gì hơn."
Kỷ Ninh như bị sét đánh. Một lát sau hắn mới hoàn hồn, đủ sức cất giọng, thanh âm lại không giấu nổi đau đớn.
"Bạch Thanh Nhan! Hóa ra ngươi thực sự không có tâm can! Đến chuyện này cũng có thể đem ra lợi dụng! Nực cười là ta vẫn ôm một tia hy vọng, cho rằng ngươi chung quy...
... vẫn còn điều lưu luyến."
Kỷ Ninh rống những chữ cuối cùng, vành mắt đã có chút phiếm hồng. Hầu kết hắn run rẩy lại chẳng phát ra tiếng nào. Cuối cùng, hắn chỉ dùng hết sức đẩy Bạch Thanh Nhan lên giường, phất tay áo bỏ đi.
Lần chống đối này của Bạch Thanh Nhan là y đã thực sự nản lòng thoái chí. Y bất chấp kết cục thê thảm thế nào cũng nhất định phải đem hết đau đớn cùng ngột ngạt trong lòng nói ra. Thế nhưng Kỷ Ninh cứ như vậy buông tha cho y ngược lại khiến y cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là không biết vì sao, nhìn bóng dáng Kỷ Ninh rời đi, l*иg ngực cuộn lên từng đợt đau đớn đến không nói lên lời. Như thể có một thứ gì đó, lại vỡ nát thêm một lần.
Thân binh của Kỷ Ninh là Kỷ Hạng đang ở trong đại trướng, chỉ huy mấy tên lính tiểu tốt thu dọn đồ đạc. Thấy Tướng quân nhà hắn lửa giận bừng bừng đi tới, sắc mặt như thể muốn ăn thịt người đến nơi, hắn co cổ lại, thầm than một tiếng "Xui xẻo!". Lại không thể không cẩn trọng rón rén lại gần, cung kính hỏi:
"Tướng quân có gì phân phó?"
"Ngươi đi gọi Long Dã đến đây cho ta! Bây giờ! Ngay lập tức! Mười lăm phút mà chưa thấy người, ngươi liền mang đầu tới gặp ta!"
Kỷ Hạng vắt chân lên cổ mà chạy đi. Quả nhiên, thời gian mười lăm phút còn chưa quá nửa, Long Dã đã rảo bước vào quân trướng.
Kỷ Ninh vẫn tức giận bừng bừng như cũ, ngồi ở ghế thái sư, mười ngón tay gắt gao nắm chặt tay vịn, cơ hồ muốn đem khối gỗ kia bóp nát. Thấy Long Dã, hắn nghiêng đầu hỏi:
"Ta kêu ngươi đi điều tra bí công tâm pháp của Hoàng thất Ngọc Dao, ngươi điều tra đến đâu rồi?"
"Không phải hôm qua Tướng quân nói: 'Chuyện cũ không thể truy, việc này không cần tra lại. Dù sao Ngọc Dao cũng đã mất nước, chuyện xưa mười năm trước coi như chưa từng phát sinh, chỉ cần xem chuyện sau này là được' sao?"
Y chỉ đơn thuần thuật lại một lần, Kỷ Ninh nghe xong lại như thể nghe được chuyện thiên hạ đại nực cười nào đó, cất tiếng cười lớn.
"Sau này? Làm gì có cái gì là sau này? Chỉ sợ không những sau này, ngay cả trước đây... Chẳng qua đều là một âm mưu, một giấc mộng dọa người thôi!"
Kỷ Ninh nói xong lại cười vài tiếng. Hắn đột nhiên đứng lên, cắn răng nói:
"Ta sửa lại chủ ý. Chuyện cũ không thể truy, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà nhẹ nhàng buông tha. Chuyện này, vẫn cần phải tra xét rõ ràng từ đầu."
Long Dã giương mắt, chỉ thấy Kỷ Ninh sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ ngầu, gân xanh trên cổ lộ ra, hiển nhiên cực kỳ kích động. Long Dã có chút giật mình, y biết Kỷ Ninh tuy tàn bạo nhưng trước nay biểu tình thường lạnh nhạt. Thời trẻ lưỡi đao tắm máu, vài lần suýt chút nữa bỏ mạng Kỷ Ninh cũng hờ hững mà chống đỡ, như thể mất một cái mạng cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Long Dã ở dưới trướng hắn mấy năm, chưa từng thấy hắn kích động đến thế.
Thật không hiểu vì nguyên cớ gì lại có thể khiến hắn thất thố như vậy?