Lúc này, ngoài cửa sổ lại vang lên một trận động tĩnh, không biết là ai làm đổ vỡ thứ gì. Nhiễm Trần nhếch môi cười. Hắn nhìn Bạch Thanh Nhan chằm chằm đầy thâm ý, tiếp tục ép hỏi.
"Cho nên, rốt cuộc ngươi có muốn hắn chết hay không?"
Bạch Thanh Nhan hô hấp dồn dập, trong tâm trí chỉ có một câu kia của Nhiễm Trần làm cho điên đảo...
Rốt cuộc y có muốn Kỷ Ninh chết hay không?
Suy nghĩ khiến người ta sợ hãi này hiện tại lại bị Nhiễm Trần không chút thương tình ghim vào đầu y. Từ trước đến nay, y chưa bao giờ có ý nghĩ gϊếŧ chết Kỷ Ninh, kể cả khi Kỷ Ninh bức y đến cùng đường mạt lộ, y cũng không hề có ý niệm này!
Mà Nhiễm Trần lại đem sự tình mưu sát Tướng quân nói ra hết sức nhẹ nhàng! Phải chăng hắn ủ mưu đã lâu? Hay đây lại là một cái bẫy khác?
Y nỗ lực thăm dò biểu tình của Nhiễm Trần, lại chẳng đọc ra được điều gì. Nhiễm Trần vẫn như cũ mang theo nét cười, căn bản nhìn không ra hắn là kẻ vừa nghiêm túc đưa ra đề nghị tước đoạt mạng người. Bạch Thanh Nhan bắt lấy bàn tay hắn, vội vàng truy vấn:
"Ngươi đến cùng là muốn làm gì? Ngươi định đối phó với hắn thế nào?"
"Xem ra Thái tử Điện hạ vô cùng hận hắn! Vừa nghe nói có thể gϊếŧ hắn ngươi liền nhiệt tình hẳn lên. Thái tử Điện hạ, ngươi là đang hận không thể dồn hắn vào chỗ chết ngay hôm nay?"
Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng động lớn, có cả thanh âm khuyên can của Long Dã, vẫn là muốn ngăn người nào đó ở ngoài cửa. Bạch Thanh Nhan ý thức được có điều không đúng, vừa quay đầu lại liền bị Nhiễm Trần đột nhiên kéo vào l*иg ngực. Bạch Thanh Nhan sớm không đứng thẳng nổi, trực tiếp ngã lên người hắn.
Nhiễm Trần đem Bạch Thanh Nhan giữ chặt trên đùi mình, ghé vào tai y dùng âm lượng chỉ hai người họ mới nghe thấy được, thì thầm:
"Có lẽ chúng ta tạm thời không thể ám sát được hắn. Ngươi xem, Kỷ Tướng quân cũng đã tới. Cũng không biết hắn đã ở ngoài nghe bao lâu. Chỉ sợ là đều nghe hết rồi."
Kỷ Ninh?
Bạch Thanh Nhan như bị sét đánh bên tai, hoảng hốt quay đầu lại. Lúc này Kỷ Ninh đã gần như lao đến trước mặt hai người. Y muốn thoát ra khỏi l*иg ngực Nhiễm Trần, Nhiễm Trần lại dùng sức đem hai cánh tay khóa y lại.
Bạch Thanh Nhan đã là nỏ mạnh hết đà, nhất thời không thể tránh thoát. Nhiễm Trần hai tay cùng y phân cao thấp, ngoài miệng lại mỉm cười:
"Thái tử Điện hạ đừng nháo. Kỷ Tướng quân đang ở đây, ngươi làm vậy hắn sẽ hiểu lầm."
Hiểu lầm? Nhiễm Trần rõ ràng là đang sợ Kỷ Ninh không hiểu lầm.
Hai ánh mắt đối nhau, con ngươi Kỷ Ninh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, bàn tay từng đốt rõ ràng trực tiếp bóp chặt cổ họng Bạch Thanh Nhan! Nhiễm Trần vẫn như cũ không buông tay, Kỷ Ninh cũng không chút khoan dung bao lấy yết hầu muốn kéo y ra ngoài. Bạch Thanh Nhan bị bóp đến trước mắt một mảnh sao Kim, l*иg ngực như có lửa đốt, trái tim lại một trận kinh hoàng giày vò không thôi.
Cuối cùng, Nhiễm Trần cũng buông lỏng tay. Lực đạo nắm lấy yết hầu Bạch Thanh Nhan không giảm, Kỷ Ninh lại trực tiếp nhấc y lên, dùng sức ném xuống mặt đất.
Bạch Thanh Nhan ngã đến thất điên bát đảo, quỳ rạp trên mặt đất nôn khan. Nhưng tình trạng bên ngoài cũng chẳng bằng được kinh hãi đang cuồn cuộn trong lòng. Khi nãy nếu Nhiễm Trần không buông tay, y chẳng hề nghi ngờ mình sẽ thật sự bị bóp chết ngay tại chỗ!
Bên tai truyền đến thanh âm hung tợn của Kỷ Ninh:
"Đừng tưởng rằng ngươi là Quận vương liền dám mua chuộc nô ɭệ của ta! Nếu ngươi còn dám mua chuộc y, ta lập tức một đao đâm chết cả hai!"
"Chỉ là một tên nô ɭệ lại đáng giá tới mức khiến Kỷ Tướng quân đại động can qua*?"
*Can qua: Chiến tranh, khởi nghĩa. "Có đáng giá hay không tự ta định đoạt! Không cần Nhiễm Giám quân tới khua tay múa chân!"
Một chân đá văng bàn cờ, Kỷ Ninh kẹp Bạch Thanh Nhan dưới cánh tay, xoay người rời đi. Lúc sau, chỉ nghe một tiếng vang lớn, cánh cửa bị hắn quăng ngã.