Bạch Thanh Nhan thét lên, cả hai tay vẫn đang bị siết chặt bởi sợi xích sắt. Chân Kỷ Ninh đè lên phần thắt lưng của y, vết thương nơi ấy quá nặng, sao có thể chịu được sự chà đạp như vậy?
Tuy nhiên, chỉ một lát Kỷ Ninh đã nhận ra điểm không đúng. Thanh âm của Bạch Thanh Nhan thực kinh khủng, không giống như đang chịu cơn đau thông thường. Hắn nhíu mày, khe khẽ vuốt bên hông Bạch Thanh Nhan, thần trí cũng tỉnh táo trở lại. Vết thương cơ hồ như không phải ở trên cơ thể người sống kia khiến đầu hắn vang lên một tiếng nổ lớn. Trong phút chốc, một kẻ lăn lộn trên chiến trường đã quen như hắn cũng phải thấy kinh sợ.
Hắn tất nhiên biết vết thương của Bạch Thanh Nhan không nhẹ, nhưng hắn cũng hiểu rõ võ nghệ của Bạch Thanh Nhan, đặc biệt là bí thuật hộ thể của Hoàng tộc Ngọc Dao. Nó giống như chiếc áo giáp vàng vô hình, không một thanh kiếm thông thường nào có thể làm tổn thương đến cơ thể bên trong.
Bởi vậy trong mấy ngày này, hắn không hề để ý đến thương thế của Bạch Thanh Nhan. Hắn nghĩ rằng đó hẳn chỉ là vết thương ngoài da, vài bữa là lành. Hơn nữa, so với những ngày Thanh Nhan từng khiến hắn sống không bằng chết, chừng này đau đớn cũng chưa đáng một xu.
Hắn lại không biết, Bạch Thanh Nhan sớm đã phá vỡ hộ thể thần công, so với người thường chẳng còn điểm khác biệt. Bạch Thanh Nhan tất nhiên không vô duyên vô cớ lại đi nói với hắn, đau đớn dây dưa đến lúc này, hắn mới có chút rõ ràng.
"Ngươi..." Giọng nói Kỷ Ninh mang theo vài phần chần chờ. Giằng co một lát, hắn hạ thanh âm lạnh lùng nói, "Mạng ngươi là của ta. Ta còn chưa tìm ngươi trả thù chuyện năm đó, ngươi cứ như vậy thương nặng mà chết, chẳng phải quá dễ dàng hay sao!"
Nói xong, hắn nhặt trên mặt đất hộp gỗ lê vàng bát bảo, mở một lọ sang dược. Sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ phần áo bên hông Bạch Thanh Nhan, đem miệng vết thương để lộ ra bên ngoài. Trải qua một trận giày vò, miệng vết thương đã sớm da tróc thịt bong, thuốc mỡ mới khi nãy thoa lên hòa vào máu loang lổ. Ánh mắt Kỷ Ninh thập phần nặng nề, khẽ duỗi tay thoa đều thuốc.
Hắn mới chạm vào miệng vết thương, Bạch Thanh Nhan đã theo bản năng muốn trốn. Kỷ Ninh lập tức không vui nói:
"Trốn cái gì?!"
Bạch Thanh Nhan không nói một lời. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên chóp mũi, dưới hốc mắt là một mảng xanh đen, đầu tóc uể oải ủ rũ, thoạt nhìn thê thảm tới cực điểm. Kỷ Ninh chưa bao giờ thấy y yếu ớt như vậy, trong lòng lại thêm một tầng phiền muộn. Động tác trên tay nhẹ nhàng hơn một chút, hỏa ý trong lòng lại thêm hừng hực.
"Bạch Thanh Nhan, hộp này của ta chẳng ai dám động tới, ngoại trừ Nhiễm Trần, không kẻ thứ hai nào được phép lớn mật. Nhưng trong mắt hắn không nhìn đến nửa hạt cát, nếu ngươi không dụng tâm câu dẫn, hắn sao có thể để mắt tới một tù nhân? Càng miễn bàn đến việc thoa dược! Bạch Thanh Nhan, nếu ngươi thật sự có ý định dựa vào hắn để đối phó ta, ta khuyên ngươi dập tắt ý định đó đi!"
Mí mắt Bạch Thanh Nhan không mở ra nổi, càng không có sức lực phản bác. Y rũ đầu, thanh âm của Kỷ Ninh vẫn từng chữ từng từ lọt vào tai y.
"Ngươi cũng không cần chống chế. Bạch Thanh Nhan, ta chỉ nói cho ngươi một câu... Ngươi cho rằng vì ta hận ngươi tận xương nên thà rằng chạy đến nơi nào cũng còn hơn là ở trong tay ta? Chỉ sợ khi ngươi thật sự đặt chân vào Nhiễm gia rồi, ngươi lại sống không được chết cũng chẳng xong, hận không thể quay lại tay Kỷ Ninh ta!"
Kỷ Ninh vừa nói vừa thoa thuốc, rất nhanh đã dùng hết phân nửa bình. Máu ngừng chảy, để lại một miệng vết thương dữ tợn, thậm chí thấy được cả xương trắng bên trong. Bạch Thanh Nhan cũng cảm thấy đau đớn dịu đi đôi chút, rốt cuộc cũng có sức lực ngẩng lên liếc mắt nhìn Kỷ Ninh.
Chỉ thấy Kỷ Ninh sắc mặt cực kỳ âm trầm, xương hàm vẽ thành một đường gấp khúc cường ngạnh, gắt gao cắn chặt răng. Hai người nhìn nhau một lúc, Kỷ Ninh mới phun ra một câu:
"Bạch Thanh Nhan, đây là lần đầu tiên. Ta tạm tha cho ngươi. Nếu như lần sau còn để ta biết ngươi và Nhiễm Trần có bất kỳ liên hệ gì..."
Nói một nửa, Kỷ Ninh vươn tay hướng đầu giường đánh xuống! Chỉ nghe một tiếng trầm vang, khối gỗ rắn chắc trên giường liền theo âm thanh mà gãy đôi, rơi xuống mặt đất. Kỷ Ninh không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi nhắm mắt lại. Bên ngoài vang lên tiếng động lớn, giống như có người đá mạnh vào cửa.