Chương 79

Chưa đến một tiếng, Thiết Đầu đã mang theo hai con cá xông vào văn phòng, Vệ Mỹ Lệ ở ngoài cửa chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, không để ý tiếp tục gõ bàn phím, theo một ông chủ như vậy, cô học được nhiều nhất chính là gặp chuyện không sợ hãi. Chuyện xảy ra trong văn phòng này, chỉ có chưa nghĩ ra, không có không thể xảy ra.

Đẩy cửa phòng ra một tiếng “bang”, Thiết Đầu nhe ra hai hàm răng, trở tay đóng cửa một tiếng “bang” nữa, “Tớ về rồi!”

Tào Nhất Lâm đứng lên nhận lấy cá trong tay hắn, vội xách vào trong bồn nước ở bếp, nói một câu “Nhanh ghê a.”

Từ Uy chỉ có thể khinh thường trong lòng.

Mười một giờ, Lý Cương cầm bản kế hoạch mà cả tổ phải tăng ca tăng giờ làm chạy cho kịp tiến độ ngồi chờ ngoài phòng làm việc của Tào Nhất Lâm.

Vệ Mỹ Lệ rót cho hắn ly nước, “Tào tổng có ở đây, bên trong bây giờ không có người khác, không cần tôi thông báo một tiếng sao?”

Lý Cương nhận ly nước nói, “Không cần, cảm ơn.” Đặt ly nước lên bàn trà, cầm di động tiếp tục hý hoáy.

Vệ Mỹ Lệ ngồi lại chỗ cũng không để ý tới hắn nữa, đúng là ông chủ kỳ lạ cầm đầu thuộc hạ kỳ lạ.

Mười phút sau, lúc trong phòng làm việc rốt cục mơ hồ truyền ra vài tiếng vang nho nhỏ, Lý Cương đứng lên nói, “Giúp tôi thông báo một tiếng đi, cảm ơn.”

“… Được.” Vệ Mỹ Lệ thế nào lại cảm thấy tiết tấu này rất quen thuộc a, trước kia Phó quản lý Lý cũng thường tìm Tào tổng vào giờ này, xem ra lại thêm một người trực ăn rồi, có điều nhắc tới Phó quản lý Lý, mấy ngày nay không thấy tới. Để điện thoại xuống, Vệ Mỹ Lệ nói, “Trợ lý Ngụy bảo anh vào.”

Nghe vậy, Lý Cương cười gật đầu.

Vừa vào phòng làm việc liền thấy Tào Nhất Lâm quả nhiên đang đứng trong bếp, nụ cười trên khóe miệng Lý Cương càng sâu, giây tiếp theo tức thì thu lại khóe miệng, “Bản kế hoạch làm xong rồi, nếu bây giờ anh không tiện, chiều tôi quay lại?”

“Không sao, anh đưa bản kế hoạch cho trợ lý Ngụy trước đi.” Tào Nhất Lâm nói.

“Trong đó có vài nội dung tôi muốn giải thích với anh một chút, không bằng chiều tôi quay lại thôi.” Lý Cương nói rồi, chầm chậm xoay người.

“Vậy ở lại cùng ăn đi, lát nữa chúng ta từ từ nói chuyện.” Tào Nhất Lâm đưa ra lời mời.

“Được.” Lý Cương vội quay người lại nhận lời, bản kế hoạch cầm trong tay đưa cho Từ Uy, anh nhận lấy xong bắt đầu lật xem. Lý Cương trực tiếp ngồi xuống sô pha hướng về phía cửa sổ, thấy trợ lý đặc biệt Lý giống như đang luyện đánh chữ, ngón tay xòe ra trên bàn phím, ánh mắt vội vàng qua lại giữa màn hình và bàn phím, trong lòng hắn lóe lên một tia nghi ngờ. Sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhìn cái thớt trong bếp, hôm nay có cá a!



Đương lúc Lý Cương nộp bản kế hoạch đồng thời cũng có người cầm một túi hồ sơ đi vào phòng làm việc của Tào Nhất Vinh.

Tào Nhất Vinh ngẩng đầu nhìn người mới đến một cái, ý bảo hắn ngồi xuống, nói với người trong điện thoại, “Ừm, biết rồi, chỗ tôi đang có việc, lát nữa nói cụ thể sau.” Cúp điện thoại, nhìn túi hồ sơ da trâu trong tay người đối diện, “Có kết quả?”

Người đến gật đầu, đưa túi hồ sơ cho Tào Nhất Vinh.

Hắn xem xét cẩn thận, lát sau nhìn người kia, “Anh xác định?”

Đối phương gật đầu.

Tào Nhất Vinh lấy tập chi phiếu viết ra cái giá đã thương lượng trước đó, đưa cho đối phương, đợi người kia đi khỏi, hắn mới xem nội dung tài liệu cùng ảnh chụp kẹp chung bên trong, tự nói với mình, “Quả nhiên cũng không phải là một kẻ bớt lo.” Nghĩ một lúc, gom hết tài liệu trong tay cất lại vào trong túi hồ sơ, rồi cầm lên đi ra khỏi phòng làm việc, dặn dò thư ký ngoài cửa một câu, “Lịch trình buổi chiều dồn hết qua ngày mai cho tôi.” Nói rồi, không đợi thư ký trả lời, nhanh chân rời đi.

Hắn vào thang máy, thấy Tào Nhất Hiên và chú ba đang ở bên trong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đem túi hồ sơ kẹp dưới nách, rồi vội gọi một tiếng, “Chú ba.”

Tào Chí gật đầu, không nói thêm gì.

Tào Nhất Hiên gọi, “Anh hai.” Tào Nhất Vinh cũng đáp lời, rồi nhấn tầng B1 bãi đỗ xe trên thang máy.

“Anh hai đang định ra ngoài à?” Nói xong, Tào Nhất Hiên không động dung liếc mắt nhìn túi hồ sơ kia một cái, rồi khó phát giác hạ tầm mắt.

“Ừ, có chút việc.” Tào Nhất Vinh có chút không yên lòng nói, trông có vẻ hơi nóng nảy.

Sau đó ba người im lặng không nói gì nữa, đến tận khi thang máy dừng lại ở tầng tám, Tào Nhất Hiên và chú ba đi ra ngoài trước.

“Gặp sau.” Tào Nhất Vinh nói rồi đợi hai người đi xa mới vội nhấn nút đóng cửa thang máy.

“Nghe nói anh hai tìm thám tử tư, xem ra là sự thật.” Sau khi chỉ còn lại hai người, Tào Nhất Vinh nói.

“Cháu đang nói tới cái túi hồ sơ kia à?” Chú ba nói, lại nhìn dáng vẻ như là rất để ý của Tào Nhất Hiên.

“Vâng, hiện nay túi hồ sơ trong công ty đều dùng màu vàng tươi, hơn nữa cháu thấy trên đó có tên Lý Chí Dĩnh.” Tào Nhất Vinh nói.

Chú ba lắc đầu, “Tính cách anh hai cháu vẫn luôn như vậy, làm việc trước nay cứ sơ ý chủ quan, vậy mà lại có thể hướng tên túi hồ sơ đối diện với cháu.”

“Chỉ có thể nói là vừa khéo, đúng lúc chúng ta ở trong thang máy.” Tào Nhất Vinh cười nói, “Xem dáng vẻ vội vàng của anh ta, chắc là tra được cái gì rồi.”

“Dù nó tra được cái gì, cứ kệ bọn họ đi, bây giờ chúng ta làm bọ ngựa bắt ve, chúng ta ở phía sau là được, nhiều chuyện cũng quản không nổi.” Chú ba nói.

Tào Nhất Hiên gật đầu đồng ý, hai người cùng đi vào Phòng tài vụ.

Tào Nhất Vinh ngồi trong xe, đặt túi hồ sơ ở ghế phó lái, bấm số điện thoại của chú tư, “Chú tư, tư liệu của Lý Chí Dĩnh cháu nhận được rồi, có điều có vài thứ, phải để chú xem một cái, bây giờ chú có nhà không? Được, cháu đến tìm chú.” Nói rồi lái xe rời khỏi Tào thị.

Hắn ngồi một bên đợi chú tư đọc xong toàn bộ nội dung, đợi chú tư sau cùng xem mấy tấm ảnh chụp, để lên bàn, không ngờ chính là ảnh Thiết Đầu mặc tạp dề, đội nón đầu bếp, giấu mái tóc bắt mắt kia bên trong, tay cầm môi bán canh ở gian hàng, Thiết Đầu trong ảnh hiển nhiên là đã cải trang qua, hoàn toàn bất đồng với khí chất ở công ty.

“Bọn họ cảm thấy kỳ lạ nên đặc biệt đi điều tra, nghe nói là do Từ Vân trong lớp bọn họ tìm đếm giúp đỡ, mà Từ Vân là em gái Từ Uy.” Tào Nhất Vinh vội nói, hắn trăm triệu lần không ngờ, Lý Chí Dĩnh này vậy mà lại có thể dính dáng tới nhà họ Từ, hơn nữa còn ở ngay thời điểm này, Tào Nhất Lâm không có khả năng không biết, dù sao thì người cũng là nó dẫn tới. Nhìn chú tư trầm tư lại nói, “Chú nói xem, có phải là nhà họ Từ có ý đồ gì với Tào thị chúng ta không? Cháu đã nói thằng ôn Tào Nhất Lâm kia thế nào lại đột nhiên đổi tính tới công ty cơ chứ, cả ngày làm ổ trong bếp, biết quản lý cái gì, thì ra là tới làm con rối.” Tào Nhất Vinh nổi cơn tam bành nói.

“Việc này vẫn chưa thể khẳng định được.” Chú tư cẩn thận suy nghĩ nói.

“Sao lại chưa khẳng định được, nếu hắn ta không có vấn đề, cần gì phải thay đổi hình tượng đến trường học, nếu không phái người theo dõi, cháu còn không nhận ra người này là Lý Chí Dĩnh.” Tào Nhất Vinh càng nghĩ càng cảm thấy, nhất định là Tào Nhất Lâm đã đạt được hiệp nghị gì đó với nhà họ Từ, chạy tới cướp Tào thị. “Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sau khi biết được rất có thể nhà họ Tào là người thao túng, Tào Nhất Vinh liền cảm thấy rất bất an.

“Ông nội cháu cùng lão gia tử nhà họ Từ vẫn còn chút liên lạc, nhà bọn họ… chắc sẽ không đánh vào mặt ông ấy như vậy đâu.” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Tào Vũ cũng không chắc chắn lắm, cảm thấy lý do này có chút gượng ép, trên thương trường luôn là tự tư tự lợi, trước không nói quan hệ của Tào lão gia tử và lão gia tử nhà họ Từ chỉ giới hạn ở chỗ thỉnh thoảng lui tới, nhiều nhất là tết Nguyên Đán sẽ gọi điện tới chúc mừng thôi, mà dù có thật sự là anh em thân thiết cũng không thể đảm bảo sẽ buông tha cái lợi trước mắt, không ai cam đoan được bọn họ sẽ không xuống tay với Tào thị. Nghĩ một lúc vẫn là nói, “Chú về tìm người nhà họ Từ thăm dò ý tứ một chút.”

“Chú tư, nếu bọn họ thật sự có ý đồ với Tào thị thì chúng ta nên làm gì?” Tào Nhất Vinh nóng nảy hỏi, nhà họ Từ không giống với Tào thị, mặc dù thời gian cả hai nhà khởi bước không hơn kém lắm, nhưng Tào thị vẫn bảo thủ vận hành theo kiểu gia đình trị, còn nhà họ Từ đã vứt bỏ cái quan hệ bám váy(*) này từ lâu rồi, chỉ ai có năng lực mới có thể lên đài(**), sản nghiệp cụ thể ngoài sáng phát triển đến nay của họ, đã bỏ xa Tào thị không chỉ là vấn đề vài con phố, huống chi còn những đầu tư bí ẩn của bọn họ. Người cầm quyền đời này nhà họ Từ, Từ Uy, được ca tụng là nội trong mười năm không ngừng khuếch trương sản nghiệp nhà họ Từ lên gấp bội, hắn đã gặp tên kia hai lần, chẳng qua là chưa từng nói chuyện, chỉ từ xa nhìn người người tranh nhau đến bắt chuyện với anh ta, tên đó là một nhân vật hung ác miệng nam mô bụng bồ dao găm, nếu đối thủ thực sự là anh ta thì…

(*) Chỉ việc dùng quan hệ thông gia, họ hàng thân thích mà đi lên. Ở đây chỉ việc Tào thị chỉ trưng dụng người trong gia đình, có quan hệ chứ không quan trọng thực lực.

(**) Nguyên văn “năng giả thượng”, trích trong thành ngữ “năng giả thượng, bình giả nhượng, dong giả hạ”, người có năng lực mới lên được đài, người bình thường nhường đường, người tầm thường thì phải xuống đài.

“Làm gì? Đương nhiên là phá hỏng cái kế hoạch này rồi. Cho dù hắn muốn bồi dưỡng một con rối trong Tào thị, thì trước tiên cũng phải nắm được trọng quyền, nếu dự án này của Tiểu Tam là tình thế buộc phải thành, vậy thì chúng ta phải chắc chắn khiến nó thất bại.” Một khi không còn dự án này làm bàn đạp để chính thức bước vào Tào thị, xem nhà họ Từ có thể như thế nào. “Cháu xác định người kia không thành vấn đề sao?”

“A?” Tào Nhất Vinh nhất thời váng đầu, không phản ứng kịp chú tư đang nói tới ai.

“‘Nanh vuốt’ của Tào Nhất Lâm!” Chú tư nói, ông ta không nhìn nổi chính là loại cá tính gặp mạnh tất yếu này của Tào Nhất Vinh, chỉ mới nghe thấy đối thủ có thể là nhà họ Từ, đã bắt đầu run sợ rồi, nếu không phải vì vị trí của Tào lão gia tử đã nói rõ truyền cháu không truyền con, Tào Nhất Hiên lại không phải là người dễ khống chế, ông ta chỉ có thể chọn Tào Nhất Vinh.

“À, hắn không thành vấn đề, đã bàn với hắn sau khi chuyện thành công, sẽ giúp hắn trả hết số tiền bị thua lỗ trên cổ phiếu cùng vay nặng lãi, ngoài ra còn có tiền thưởng khác nữa. Hắn cũng phải suy xét một thời gian mới đồng ý.” Tào Nhất Vinh nói, một số tiền lớn như vậy, chỉ bằng tiền lương của tên kia, ba mươi năm cũng trả không hết, huống chi còn có vay nặng lãi, tính nhẫn nại của bọn chúng thì không tốt chút nào.

“Ừ, việc này cháu phải theo dõi kỹ, không thể có bất kỳ sai lầm nào.” Chú tư dặn dò.

“Chú yên tâm, gần đây cháu chỉ theo dõi việc này thôi.” Tào Nhất Vinh cam đoan, chú tư nói rất đúng, chỉ cần dự án này thất bại, Tào Nhất Lâm có thể cút khỏi Tào thị rồi.



Lý Cương thỏa mãn ăn một bữa no nê, cảm thấy thể lực tiêu hao vì thức khuya đều khôi phục lại hết, hơn nữa không biết có phải vì nguyên nhân thứ có người tranh đoạt khiến người ta cảm thấy là thứ tốt hay không, mặc dù có hai kình địch, khiến hắn phải ăn ít một chút, nhưng cả người đều thỏa mãn.

Đợi bếp được dọn dẹp sạch sẽ xong, bốn người xem bàn ăn như bàn họp tiếp tục ngồi vây quanh, Từ Uy photo bản kế hoạch thành ba phần, phát cho mỗi người một phần. Thiết Đầu mới đọc đoạn đầu tiên đã không đọc tiếp nổi nữa, xem ra hắn thật sự không thuộc kiểu dân văn phòng, nếu ngày nào cũng phải đọc tập tài liệu dày như vậy, hắn tình nguyện đứng dưới ánh nắng chói chang đòi nợ, mặc dù có nguy cơ bị cảm nắng, nhưng so với việc này còn thú vị hơn, song vẫn làm bộ rất nghiêm túc lật xem tài liệu, liếc thấy Từ Uy lật trang, hắn cũng lật theo.

Tào Nhất Lâm mới đọc một chút đã bắt đầu đi vào cõi tiên, động tác trong tay theo bản năng bắt chước mọi người.

Lý Cương đơn giản giải thích với mọi người về tiến độ kiểm tra, đến khi hắn phát hiện thời gian Tào Nhất Lâm dừng lại ở phần danh sách nhân viên tiếp đãi khá lâu. “Về danh sách tiếp đãi Tào tổng có sắp xếp khác sao ạ?”

Ánh mắt mọi người tập trung trên người Tào Nhất Lâm, thế nhưng cậu không hề nhận ra, vẫn còn đang nhìn tờ danh sách kia chằm chằm. Thiết Đầu ở dưới bàn đá cậu một cước. Tào Nhất Lâm lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Thiết Đầu không rõ vì sao hắn đá mình. Thiết Đầu dùng ánh mắt liếc liếc Lý Cương, cậu mới phát hiện mọi người đang nhìn mình.

“Đúng vậy, anh có đề nghị gì với danh sách tiếp đãi không?” Từ Uy hỏi.

“À, không có, tôi nghĩ các anh nên chuẩn bị một chút, đoàn khảo sát MA cuối tuần sẽ đến.” Tào Nhất Lâm nhớ tới thông tin Từ Uy nói với mình trước đó, phát huy năng lực tùy cơ ứng biến ít ỏi của mình.

“Được, tới đúng lúc lắm. Ý tôi là, có thể cung cấp vài thói quen sinh hoạt này nọ của thành viên đoàn khảo sát trước không? Tôi nghĩ ít nhất nên tận tình chủ nhà, không những chứng tỏ chúng ta có thể cung cấp phục vụ tốt nhất, mà còn muốn cho họ thấy thành ý của chúng ta.” Lý Cương giải thích.

Tào Nhất Lâm không để ý nhìn Từ Uy một cái, thấy anh gật đầu, “Tốt.”

“Vậy chúng tôi lát nữa phát cho anh thông tin thời gian và nhân viên tiếp đãi luôn.” Từ Uy bổ sung.

Lý Cương gật đầu nói được, “Chúng tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.”