Tào Nhất Lâm nhe ra hàm răng trắng noãn, cười chân thành, “Xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Lão Mao nhìn người nọ một lúc mới phản ứng lại được, mấy người học trò đứng sau ông không có được công lực như thầy mình, ánh mắt lom lom nhìn Tào Nhất Lâm, người này vừa nhìn đã biết là một người có khí chất, có dáng người, có khuôn mặt, còn là một người có tiền, sao có thể là đầu bếp? Thế nào mới
có thể là đầu bếp hả? Đầu bếp chí ít cũng phải có bộ dáng xấu xí hoặc là gia cảnh không tốt giống họ… Tóm lại một câu, đầu bếp sẽ không có bộ dạng giống cậu ta.
Lão Mao thế nào đều không nghĩ tới, “Tào tiên sinh” được nhắc tới ấy vậy mà lại là một Tào tiên sinh thế này.
“Bắt đầu thôi.” Nhìn mấy người học trò đứng trước mặt mình, lão Mao không vui nói, mấy người học trò trong trạng thái mê hoặc tỉnh lại, tất cả đều nhanh chóng di chuyển ra đứng phía sau sư phụ, đủ thấy bình thường vẫn được huấn luyện.
“Xin cho phép tôi được giới thiệu giám khảo ngày hôm nay.” Jack đứng ở chính giữa song phương
nhìn nhân vật chính của trận thi đấu ngày hôm nay nói.
Thấy hai người đều gật đầu, Jack tiếp tục giới thiệu, “Vị này chính là nhà phê bình ẩm thực của thành phố A, Vương Húc tiên sinh, giữ chức tổng biên tập của ‘Mỹ thực hàng tuần’, luôn được xưng là nhà phê bình cay độc khách quan.”
Vương Húc trên dưới ba mươi tuổi, có danh tiếng rất lớn trong giới ẩm thực của lớp trẻ ở thành phố A, không phải bởi vì khả năng nấu ăn của hắn rất mạnh, mà là hắn trời sinh có vị giác rất kén chọn, trong nhà họ Vương tính cả hắn thì tổng cộng đã cho ra đời ba nhà phê bình ẩm thực. Vương Húc nâng gọng kính trên sống mũi lên, mỉm cười gật đầu chào.
Nghe Jack giới thiệu, Tào Nhất Lâm có một loại xúc động muốn vỗ tay. Tình cảnh lúc này giống hệt như lúc thầy hiệu trưởng phát biểu hồi cậu còn học tiểu học vậy.
“Vị này chính là đầu bếp tiền nhiệm của Ngự Thiện Mãn Lâu Hoàng Nhân Hoàng lão tiên sinh.” Ngự Thiện Mãn Lâu do một đầu bếp trong ngự thiện phòng cung đình thời Thanh Mạt sáng lập nên, đã được truyền lại gần trăm năm, sở trường nhất chính là món ăn cung đình Trung Quốc, đối với đồ ăn là cực kỳ xoi mói. Hoàng lão tiên sinh mới lui khỏi vị trí hồi năm ngoái, hiện đang giữ chức đầu bếp Ngự Thiện Mãn Lâu là đứa con nhỏ của ông Hoàng Quốc Khôn, đó cũng là một người có khả năng nấu nướng trời phú.
Hoàng lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu dê trên cằm, nét mặt hiền lành, hoàn toàn không nhìn ra từng bởi vì vài câu nói của ông trên truyền thông mà khiến mấy quán rượu phải đóng cửa.
“Còn một vị nữa chính là ông chủ của nhà hàng chúng ta, Từ Uy tiên sinh. Mong rằng các vị giám khảo sẽ giữ thái độ công bình công chính với trận đấu lần này. Chung quy thì cũng có liên quan đến tư cách tham dự giải đấu
AC.” Jack theo lệ nói.
Ba người cùng gật đầu.
“Đối với ban giám khảo hai người có dị nghị gì không?” Lời này của Jack chủ yếu là nói với sư phụ Mao.
Tào Nhất Lâm lắc đầu, đối với cậu mà nói thì giám khảo là ai cũng chẳng khác gì.
“Không có.” Sư phụ Mao nói, nếu ông chủ có thể mới được Hoàng lão tiên sinh tới, đủ để chứng minh hắn có thái độ khách quan với trận đấu này, người trong nghề có ai không biết tính tình của Hoàng lão tiên sinh. Hơn nữa còn có Vương Húc, hắn mặc dù tuổi không lớn lắm, không giỏi nấu nướng, thế nhưng đối với ăn uống, hắn tuyệt đối cũng được xem là phàm ăn.
“Tốt, nếu đã như vậy, xin mời Hoàng lão tiên sinh nói về đề tài thi đấu lần này một chút đi.”
Hoàng lão tiên sinh hiền hậu cười, để lộ ra hai hàm răng trắng tinh đều tăm tắp không phù hợp với độ tuổi, “Mọi người cứ thoải mái, đừng quá căng thẳng, cứ phát huy trình độ thường ngày của mọi người là tốt rồi. Không có yêu cầu đề tài, xuất ra món sở trường của mọi người đến thỏa mãn ham muốn ăn uống của lão già tôi đây. Không kiêng nóng lạnh, không giới hạn chủng loại, mỗi người hai món ăn thời hạn trong một tiếng.”
Đợi Hoàng lão tiên sinh nói xong, Jack liền nói, “Xin hãy bắt đầu.”
Vừa nghe thấy là tự do phát huy, lão Mao bất giác há miệng, không có chủ đề đối với ông mà nói là rất có lợi, làm bếp trưởng ở Lee, không có vài món độc chiêu thì sao được. Nghĩ vậy, ông nhịn không được nhìn về phía chàng trai trẻ kia, nhưng mà… cất tạp dề với mũ đầu bếp trong cặp công văn, không lẽ đây là trào lưu mới?
Vương Húc lúc ban đầu được mời tới cũng không từ chối quá nhiều, người trong giới ẩm thực ít nhiều đều biết người nhà họ Từ ăn uống rất “cổ quái”. Có thể trở thành đầu bếp của người nhà họ Từ, hắn rất mong chờ, chẳng qua là khi thực sự nhìn thấy người thật… lại có nhiều hơn kinh ngạc và hiếu kỳ.
Thấy người kia cởϊ áσ khoác tây trang, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng, cung kính nghiêm túc mặc tạp dề, đội mũ đầu bếp. Thông thường người làm như vậy sẽ cho người khác có hai loại cảm giác, một loại là người cuồng nhiệt thật lòng thích nấu ăn, thậm chí còn xem nấu ăn là nghề nghiệp cao quý. Loại còn lại là làm bộ làm tịch, thể hiện để cho người khác nhìn. Vương Húc nghĩ người mà Từ Uy tín nhiệm khả năng là loại người sau không lớn, nhưng hắn cũng không cho rằng cậu là loại người trước.
Món sở trường? Tào Nhất Lâm trong đầu tìm kiếm món ăn mình sẽ làm, thế nhưng… món nào mới là sở trường nhất của mình đây? Hình như chưa từng có món nào… kém?
Sư phụ Mao ở bên này đã cầm rổ đến khu nguyên liệu tự chọn lấy nguyên liệu mình cần bắt đầu băm băm chặt chặt.
Hoàng lão tiên sinh nhìn vị bếp trưởng đang bận rộn một cái, lại nhìn tiểu tử trẻ tuổi còn đang ngẩn người một cái. Đã qua mười lăm phút rồi, lẽ nào thằng nhóc này định cứ đứng sững như vậy đến hết giờ
sao?
Từ Uy nhìn Tào Nhất Lâm nhịn không được tằng hắng một tiếng, cố gắng giúp cậu phục hồi tinh thần, bây giờ là thời gian thi đấu mà.
Nhưng may mắn Tào Nhất Lâm xác thực đã kịp phản ứng lại từ trong các
món ăn. Quay đầu nhìn về phía ông chủ, theo tầm mắt của hắn phát hiện vậy mà đã qua mười lắm phút rồi. Tào Nhất Lâm cuống quít đứng lên cầm rổ đi tới khu nguyên liệu tự chọn, nguyên liệu nhìn qua đều rất tươi mới, lúc này một con cá đột nhiên từ trong thùng nước trở mình nhảy dựng lên, lọt
vào tầm
mắt Tào Nhất Lâm. A… vậy thì cái này đi.
Nhìn nguyên liệu Tào Nhất Lâm chọn, Hoàng lão tiên sinh nhíu mày.
Bốn mươi phút rất nhanh đã qua đi, Jack nhắc nhở, “Còn năm phút cuối.”
Sư phụ Mao đã bày thức ăn ra đĩa đậy nắp đặt lên bàn, thấy Tào Nhất Lâm còn đang bận rộn, trên bàn mới chỉ bày một món.
Rất nhanh, Jack tuyên bố, “Đã đến giờ, xin hãy đem các món ăn lên.”
Sư phụ Mao tự mình bưng món ăn của ông lên, đặt trước mặt Hoàng lão tiên sinh ở vị trí chính giữa, mở nắp ra lui qua một bên giới thiệu, “Món thứ nhất là đầu cá nấu tộ.”
Hoàng lão tiên sinh cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm
nước súc miệng, sau đó gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng. Vương Húc, Từ Uy cũng nếm thử.
“Món này tôi dùng nguyên liệu chính là đầu cá mè, măng mùa đông, nấm hương, tôm khô. Đầu tiên làm mang cá, chặt ra rửa sạch, thái măng mùa đông thành miếng, đậu hũ cắt khối, hành cắt đoạn, gừng xắt miếng, nấm hương rửa sạch. Đặt nồi lên bếp lửa, cho dầu đậu phộng
vào trong, đợi dầu nóng thì thả đầu cá vào, đến khi cả hai mặt đều đạt đến màu vàng óng, mới bỏ hành, gừng vào chiên sơ, sau đó đổ rượu gia vị, nước xương vào, đợi đến khi nước sôi, mới đổ vào tộ, bỏ măng xắt miếng, nấm hương, tôm khô, tiêu đen vào nấu, chuyển sang lửa nhỏ ninh
nửa tiếng, đến khi đầu cá chín mềm thì thôi.”
Nếm xong, Hoàng lão tiên sinh nói, “Bình thường trong những món có đậu hũ, tôi thường thích nếm đậu hũ trước. Bởi vì tôi nghĩ vai trò của đậu hũ trong món ăn có chút khó xử, nấu quá lâu thì sẽ bị nát, quá ngắn thì không thể vừa
miệng. Có điều món đầu cá nấu tộ này của sư phụ Mao, chỉ một khối đậu hũ, tôi đã thấy mùi vị rất thơm ngon rồi, vị đậm đà của nước dùng trong đậu hũ cũng được phô bày ra, hơn nữa là gắp không bị bể, rất tốt.”
Vương Húc để đũa xuống, nói, “Chất lượng thịt cũng cực kì tươi non, nhất là tôm bên trong không bị nước dùng đầu cá đậm đà cướp mất hương
hải sản. Mỗi một thành phần trong đây đều có cảm giác vừa phải, không nhiều không ít. Nói tóm lại là tươi mà không tanh, màu nước dùng trắng đυ.c như nhựa, thanh thuần như tuyết. Quả không hổ là món tuyệt chiêu của sư phụ Mao.”
Từ Uy căn bản là tán thành với lời nhận xét của cả hai người, không nói thêm gì.
Nghe được lời bình của giám khảo, sư phụ Mao gật đầu cảm ơn, sau đó hơi nâng cằm thể hiện sự đắc ý trong lòng.
Sau đó một người phục vụ đem món ăn qua một bên, Tào Nhất Lâm mới đặt món ăn của mình xuống, mở nắp ra.
Sư phụ Mao nhìn vào món ăn của cậu, thực sự là “múa đao trước mặt Quan Công” a. Tổ tiên của Hoàng lão tiên sinh đây từng làm trong ngự thiện phòng, vậy mà lại trước mặt lão nhân gia ông ấy làm một món trong Mãn Hán toàn tịch, sư phụ Mao trong đáy lòng lắc đầu.
“Món này của tôi tên là Thông bạo ngưu. Tôi thái thịt bò thành miếng, dùng rượu gia vị và muối ướp trước sau đó thêm lòng trắng trứng, bột nước vào rồi để đó. Tiếp theo bắc chảo, cho thịt bò vào đảo, đến khi thịt hơi biến sắc thì vớt mỡ dư ra, sau đó bỏ hành, gừng và tỏi vào cho thơm rồi cho xì dầu, rượu gia vị, thêm nước trong, ớt đỏ xào một lúc. Cuối cùng chờ ớt đỏ được xào chín khoảng tám phần thì cho muối, bột ngọt, đường vào thịt bò xào với lửa lớn đến khi nước thịt ngấm vào thịt bò là xong.”
Vương Húc lần thứ hai kinh ngạc nhìn Tào Nhất Lâm, trước mặt Hoàng lão tiên sinh nấu món này… Thực quá là không biết chọn chủ đề đi.
Ba vị giám khảo lần thứ hai súc miệng, thay đũa đưa đến đĩa.
Hửm? Vương Húc không tự chủ được mắt hơi trợn lên, ánh mắt sáng ngời, mùi vị này…
“Tôi nghĩ người có tư cách nhận xét về món ăn này nhất chính là Hoàng lão tiên sinh.” Từ Uy nói.
“Món Thông bạo ngưu này là một trong những món Ngự thái Ngũ phẩm trong Đình thần yến(*) của Mãn Hán toàn tịch, cách làm thật ra không hề phức tạp, nó đặc sắc ở chỗ hương vị dễ chịu, nước thịt ửng đỏ, mặn nhạt vừa miệng, có cảm giác gần như vừa vào miệng đã tan đi. Hơn nữa khi chọn thịt bò không thể chọn loại có gân, không được thái quá dày, nhiệt độ của dầu không được để quá cao. Đặc biệt là khi đổ ra khỏi chảo thì thịt bò phải chín kỹ, vì vậy cảm giác độ chín của bò phải rất tốt. Mấu chốt của tổng thể
nằm ở từng
điểm nhỏ, tôi chỉ có thể nói là món ăn này phi thường đặc sắc.” Hoàng lão tiên sinh từ tận đáy lòng nói.
(*) Đình thần yến là một bữa tiệc được tổ chức hàng năm vào ngày 16/1 dành cho những thần tử có công do đích thân Hoàng đế lựa chọn. “Ngự thái Ngũ phẩm” nghĩa là 5 món ăn thuộc hàng Ngũ phẩm là một phần trong bữa tiệc này.
Được khích lệ, trong lòng Tào Nhất Lâm rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt lại là được khen mà xấu hổ.
Sư phụ Mao bưng lên món thứ hai, “Gạo
nếp sườn lợn. Đêm qua tôi đã ngâm sẵn gạo nếp, sau đó vớt ra để cho ráo nước, rắc muối trộn lẫn vào; hành xắt nhỏ, gừng băm nhuyễn. Tiếp theo rửa sạch sườn lợn, chặt khúc, cho vào nước sôi khoảng một phút, rồi vớt ra để đó, sau đó dùng muối, rượu gia vị, xì dầu, đường trắng, bột tiêu trắng, bột bắp, bột gà(*), chao đỏ và gừng băm nhuyễn trộn đều rồi ướp ba mươi phút. Đem sườn đã ướp xong bỏ vào gạo nếp, để cho phủ lên một lớp gạo nếp. Trên đĩa bày một lớp rau xà lách, đặt sườn được phủ gạo nếp lên trên, rồi lại rắc một lớp gạo nếp lên. Cuối cùng đun sôi nước, bỏ sườn lợn vào, cho một muỗng xì dầu, rồi hấp cách thủy bốn mươi lăm phút, lấy ra rắc hành hoa lên là hoàn thành.”
(*) Một loại gia vị dạng bột làm từ thịt gà, xương gà, trứng gà.
“Gạo
nếp sườn lợn khi làm sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng không hoàn chỉnh sườn một nơi, xôi nếp một nơi, hơn nữa cũng sẽ bởi vì mỡ lợn không dễ xử lý, dễ gây ra cảm giác dầu mỡ. Tôi thấy món ăn này, sườn lợn vừa mềm, xôi nếp lại vừa thơm ngát. Mùi vị rất tốt.” Vương Húc đánh giá.
Tào Nhất Lâm cuối cùng bưng lên là canh đầu cá đậu hũ.
Món này cũng có cá và đậu hũ, so với món thứ nhất của sư phụ Mao thì nguyên liệu có chút trùng nhau… Chỉ là không biết có thể vượt qua hay không?
–