Hắn kéo cô khỏi lòng giáo viên, đem cô ôm vào lòng. Khoé môi cong lên. Hắn nở một nụ cười đầy thoả mãn mà nhìn thỏ con đang run rẩy.
"Cha dạy con, đã yêu thích thứ gì thì phải tìm cách có cho bằng được. Cho nên..."
Ánh mắt hắn di chuyển xuống cô.
"Nhóc con, em đáng yêu như vậy. Anh thích em. Hôn em... là đánh dấu chủ quyền!"
...
"Sau đó, em học ở trường anh 1 năm rồi trở về trường cũ dưới quê. Anh định đi tìm em, nhưng lúc đó anh lại phải xuất ngoại, đi du học. Năm 20 tuổi, anh trở về nước tiếp quản tập đoàn. Anh đi tìm em, nhưng lúc đó em đã có bạn trai. Anh cho rằng tình yêu khi ấy rất mong manh, nên lúc nào cũng cho người theo dõi em. Anh để mắt đến em mỗi lúc. Đến khi em nói lời chia tay, chạy đến tập đoàn của anh làm việc. Anh liền giăng ma trảo, để em không thoát được."
Hạ Nghiên ở trong lòng hắn, nghe hắn kể một làu mới sủng sốt. Lúc đó, cô mới 4 tuổi, hắn đã có chủ ý với cô rồi sao? Khi ấy, kí ức của cô rất mơ hồ, dường như đã quên hình bóng hắn.
"Không ngờ anh lại biếи ŧɦái như vậy. Em 4 tuổi mà anh cũng không tha."
"Anh cũng không ngờ. Ai nói em xinh xắn, dễ nhìn lại còn thông minh, học vượt cấp chứ." Hắn vừa nói, vừa ôm cô chặt hơn.
Lúc đó, hắn thật sự rất khó tin. Cô giống như một thiên tài, lại như thiên thần thu hút ánh nhìn của hắn.
...
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Nghiên vẫn còn say giấc nồng. Hắn đứng bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại.
"Ông, cháu không về."
"Nghe nói, cháu đến tìm Lạc Ninh... cắt đứt rồi."
"Vâng."
"...Ừ."
Hắn im lặng hồi lâu, điện thoại cũng không cúp. Đầu dây bên kia cũng im lặng, giống như đợi hắn nói.
Cuối cùng, hắn lên tiếng.
"Ông, Hạ Nghiên rất tốt. Nếu ông không tin, có thể quan sát em ấy. Từ khi cháu 10 tuổi, đã thích em ấy rồi. Càng lớn, lại càng thích hơn."
Ban đầu là thích. 20 năm sau chính là yêu.
Ông hắn thở dài, đồng ý với hắn, sau đó cúp máy.
...
1 tuần sau đó, đi làm, đón con, chăm sóc gia đình, mọi thứ trong cuộc sống của Hạ Nghiên, ông hắn đều biết. Ông biết cô nhường chỗ cho phụ nữ mang thai, biết cô dắt người già qua đường, biết cô dắt trẻ lạc về nhà. Cuối cùng... ông động lòng, thay đổi cái nhìn về cô.
Tối hôm đó, trở về nhà, Hạ Nghiên liền hốt hoảng. Ông hắn đang ở trong nhà cô, ngay tại phòng khách, Hạ Vũ ngồi kế bên.
"Ông... ông sao lại đến đây?" Hạ Nghiên lắp bắp kinh hãi nói.
Ông hắn tiến lại, nắm chặt lấy bàn tay cô, hít sâu một hơi, cười khổ một cái, áy náy nói.
"Xin lỗi... xin lỗi cháu..."
"Là ông không tốt... ông khiến cháu tổn thương... Nhưng... nhưng mà..."
"Cháu đừng vì ông mà không gả cho thằng Duật... không nhìn ông cũng được..."
Hạ Nghiên sốc đến phát ngốc. Gì vậy? Cô mới không gặp ông hắn có mấy ngày. Sao ông đột nhiên thay đổi 180°? Có phải trúng tà rồi không?
"Cháu..."
"Ông quỳ xuống xin cháu..."
"Ối ông ơi! Đừng!" Hạ Nghiên giật thót, lập tức đỡ ông dậy. Cô khóc không ra nước mắt. Người nhà hắn đều manh động vậy sao? Cô không muốn mang tội khinh rẻ người cao tuổi!
"Cháu... cháu cũng muốn gả cho anh ấy... Cháu cũng không ghét ông mà..."
"Nghiên Nghiên, cảm ơn cháu..."
Hạ Nghiên cười xán lạn. Cô biết, người lớn rất cổ hủ, cha mẹ cô cũng thế. Đã yêu thích ai, thứ gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông hắn thay đổi, chứng tỏ ông yêu thích cô rồi.
Ban đầu, cô không thích ông. Nhưng dần dần, ác cảm đó biến mất.
Hạ Vũ nhìn một màn này, cười khoái chí, lập tức nhảy tót xuống, lật đật chạy vào nhà bếp.
"Papa! Thành công mỹ mãn!"
"Vậy thì tốt."
Hắn vừa chiến đấu với cá chim trên thớt vừa trả lời bảo bảo.