Chương 14

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: .

-----------------------

Sau khi Trần Bội đi ra ngoài, căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có:

Giản Nhân Nhân bỗng nhiên có chút hối hận. Có phải ngay từ đầu nếu cô cứ ở yên trong phòng giám đốc Trần không bỏ chạy, thì cho dù có bị heo húc thật, ít nhất cũng sẽ không xảy ra chuyện này ? Hoặc nếu như cửa cô gõ là cửa phòng người khác, có phải những chuyện này cũng sẽ không xảy ra không?

Chỉ tiếc là không có nếu như. Đích thị là cô đã chạy khỏi phòng giám đốc Trần và cũng đích thị là cô đã gõ cửa phòng Thẩm Tây Thừa. Xâu chuỗi tất cả lại thì dẫn đến kết cục thế này đây.

Cô bắt buộc phải chấp nhận, chỉ là trước mắt không biết nên giải quyết thế nào thôi.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn le lói một tia hi vọng. Nếu như que thử thai kia có vấn đề thì sao, dù sao cũng không phải chắc chắn sẽ đúng. Đợi ngày mai đến bênh viện kiểm tra xem thế nào vậy.

Tất nhiên là Trần Bội cũng mong thế. Trong cùng một căn nhà trọ, hai con người ở trong hai gian phòng khác nhau đều đang thầm cầu nguyện trong lòng, mong cho đống que thử thai kia có vấn đề.

***

Thẩm Tây Thừa hôm nay có một cuộc hẹn, là với Tô Vi - bạn học đại học trước đây của anh. Nói là cuộc gặp mặt giữa bạn học cũ, nhưng thực ra đôi bên đều ngấm ngầm hiểu là đi mặt xem mặt.

Tô Vi kém Thẩm Tây Thừa có nửa tuổi, có thể coi là cô con dâu ưng ý nhất trong mắt Thẩm phu nhân. Học thức cao, môn đăng hộ đối, hơn nữa lại còn là bạn học cũ của con trai. Quan trọng nhất là trước mắt Tiêu Vi đã có sự nghiệp riêng, con người lại khoáng đạt, là người thích hợp nhất giữ vị trí phu nhân của người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Thẩm.

Thực ra Thẩm Tây Thừa và Tô Vi cũng có thể coi là bạn cũ, hai người đều đánh giá đối phương khá cao. Khi Thẩm Tây Thừa nghe nói đối tượng xem mặt là Tô Vi, anh không gật đầu cũng không lắc đầu. Tô Vi bây giờ cũng đã hơn ba mươi tuổi, bố mẹ cũng đã rất sốt ruột, lại thấy Thẩm gia mở lời trước thì cũng hết sức tích cực. Dù gì Thẩm Tây Thừa cũng có thể gọi là viên kim cương ưu tú nhất trong giới rồi. Bất kể là mặt nào cũng đều rất xuất sắc, rất thích hợp với cô con gái nhà họ.

Hai nhà ăn ý, thế là có cuộc gặp mặt không mấy mặn mà này.

Một Tô Vi ý nhị, chín chắn. Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu đen hở lưng, kết hợp với giày cao gót, mái tóc hơi xoăn nhẹ được tạo kiểu rất trang nhã, phong cách trang điểm cũng rất tinh tế. Cô cầm cốc cà phê lên, ngước mắt nhìn Thẩm Tây Thừa đang ngồi trước mặt, lặng im một hồi rồi lên tiếng:

-Tôi còn tưởng cậu sẽ không chấp nhận cuộc gặp mặt này cơ.

Ánh mắt Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt :

- Vậy sao ?

- Hẹn đi xem mặt bạn học cũ rất kỳ quái. Thế nhưng cậu là người bận rộn, đến cả họp lớp cũ cũng không tới bao giờ. Thú thực là tôi rất tò mò về nguyên nhân cậu đồng ý đi xem mặt.

Tô Vi không thích kiểu người đàn ông lòng dạ khó đoán như Thẩm Tây Thừa. Ánh mắt sâu thẳm, tâm tư cũng quá sâu xa, khiến người khác căn bản nhìn không thấu. Nếu đến người chung chăn chung gối cũng không thể hiểu được, há chẳng phải rất đáng sợ sao.

Tô Vi cũng gọi là đã có thành tựu trong sự nghiệp, cô hi vọng người bạn đời của mình đơn giản một chút.

Năm cô hai mươi tuổi, cô thích người đàn ông hai mươi tuổi. Năm cô ba mươi, cô vẫn cứ thích những người đàn ông trẻ tuổi.

Thẩm Tây Thừa bộn bề công việc, Tô Vi cũng vậy. Cô cũng đã có không ít bạn trai, đều là những chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi đầu. Chỉ có điều là cô che giấu rất kĩ, mỗi lần đều rất cẩn trọng, nên cũng không ai hay biết.

- Thế còn lý do cậu đồng ý gặp mặt tôi?

Thẩm Tây Thừa nhìn cô một cái, từ tốn hỏi lại.

- Tôi cảm thấy cậu là đối tượng tốt để kết hôn. Tôi nghĩ hai chúng ta có thể đạt được một vài giao dịch.

Lông mi Tô Vi vừa dài vừa cong, giống như chiếc quạt nhỏ vậy. Mùi thơm trên người cô thoang thoảng, như có như không, trêu ghẹo người ta.

- Nếu như cậu đồng ý, chúng ta có thể kết hôn, bố mẹ hai bên sẽ rất vui lòng. Hơn nữa cả hai bên nhà đều cần có con cái, với gien của tôi và cậu, đứa trẻ chắc chắn sẽ rất thông minh.

- Sau đó ?



Thẩm Tây Thừa uống một ngụm cà phê, ánh mắt tuyệt nhiên không ngước lên.

- Sau khi kết hôn, chúng ta trước mặt người khác vẫn sẽ ân ân ái ái. Nhưng những lúc riêng tư thì việc ai người nấy làm, đừng để ồn ào đến người bề trên là được. Cậu thấy sao? - Tô Vi cười một cái. - Tây Thừa, tôi biết cậu là người thế nào. Chúng ta đều giống nhau, đều cần phải có hôn nhân. Sau khi kết hôn cậu có bao nuôi nhân tình tôi cũng sẽ không quản. Cô nhân tình đó của cậu, tôi tuyệt đối không động đến, chuyện của tôi cậu cũng đừng can thiệp vào. Tôi tin là chúng ta sẽ sống rất hoà thuận và vui vẻ. Thế nào, có muốn cân nhắc thử không?

Thẩm Tây Thừa cũng xem như nhìn cô một cái:

- Chúng ta dường như không phải người chung một đường.

- Đừng giả bộ nữa, chẳng lẽ cậu vẫn cho mình là người đàn ông tốt trung thành với hôn nhân sao? Cậu suy nghĩ kĩ đi, tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất. Tất nhiên, nếu như cậu không đồng ý cũng không sao.

Tô Vi cũng đã chứng kiến thanh xuân của Thẩm Tây Thừa. Cô ta nghĩ, Thẩm Tây Thừa của hiện tại chẳng qua chỉ là khéo che giấu, biết diễn kịch giỏi hơn ngày xưa thôi, thực ra thì bản chất vẫn vậy. Chẳng lẽ đàn ông cũng có lúc chán chuyện chơi bời sao?

Thẩm Tây Thừa đặt chiếc cốc xuống, đưa tay lên nhìn đồng hồ.

- Không còn sớm nữa, tôi không tiện tiễn cậu về. Ngoài ra, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cậu.

Tô Vi bây giờ mới thấy hài lòng, trong lòng cô vẫn hi vọng là Thẩm Tây Thừa sẽ đồng ý.

Cô đứng dậy, đi được vài bước thì như nghĩ ra chuyện gì, quay người lại, đứng trước bàn nói với anh:

- Nhắc nhở cậu một chuyện. Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ không ngại chuyện cậu có phụ nữ ở bên ngoài. Nhưng tôi không chấp nhận có con riêng. Vì sau này tranh chấp chia tài sản sẽ rất phiền phức.

Thẩm Tây Thừa đợi Tô Vi đi rồi mới đứng dậy, ra chỗ đỗ xe. Vừa mới lên xe, chuông điện thoại vang lên. Là số điện thoại từ nhà cũ, anh nghĩ một lát rồi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.

***

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Trần Bội đã đi mua đồ ăn sáng bên ngoài về. Giản Nhân Nhân gần như cả đêm không ngủ. Da cô vốn đã trắng, khiến cho quầng thâm dưới mắt càng rõ hơn.

Cô và Trần Bội nhìn nhau, cả hai đều không nói lời nào. Sau khi lặng lẽ ăn bữa sáng, Trần Bội liền cầm lấy thẻ bảo hiểm và ví tiền, chuẩn bị cùng Giản Nhân Nhân đi đến bệnh viện gần đó.

Từ đây đến bệnh viện cũng không xa, giờ lại là giờ cao điểm sớm nên hai người họ quyết định sẽ đi bộ đến đó.

Xét nghiệm máu xong, cô y tá bảo họ buổi chiều quay lại lấy kết quả.

Vừa ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Nhân Nhân vang lên. Là Thanh Minh gọi điện tới. Cô giật mình. Thanh Minh chưa gọi điện cho cô bao giờ, hai người trước nay chỉ nói chuyện qua weixin, không phải là trụ trì đã về rồi chứ?

Cô bước qua một bên, nhấc điện thoại lên nghe, giọng gấp gáp hỏi:

- Thanh Minh, có phải là thầy trụ trì đã đi nghỉ về rồi không?

Đầu bên kia hơi ngập ngừng một chút, giọng nói vẫn ôn hoà như thường lệ :

- Đúng vậy, vừa mới về, đang nghỉ ngơi, cô...có định tới đây không ?

- Có.

Giản Nhân Nhân muốn xuất phát ngay lập tức, không muốn đợi thêm một phút nào.

- Tôi đi ngay bây giờ, có lẽ là buổi chiều sẽ tới.

Thanh Minh cười một cái, âm thanh đó vô thức làm cho người ta cảm thấy an lòng.

- Được.

Thấy cô cúp điện thoại, thần sắc của Trần Bội có chút kì lạ.



- Nhân Nhân, cậu vừa mới nói đến ngài trụ trì, chẳng lẽ cậu muốn lên chùa? Cậu định làm gì vậy ?

Giản Nhân Nhân tất nhiên sẽ không thể kể cho cô nghe về những chuyện ly kì đã xảy ra với bản thân, chỉ mơ hồ đáp lại:

-Mình chỉ muốn lên chùa xin bùa bình an thôi. Cậu cũng biết trong đoàn làm phim rất dễ gặp phải những chuyện không hay mà.

Trần Bội cũng đã nghe qua có không ít những nghệ sĩ gặp phải chuyện tâm linh như vậy:

- Vậy thì cũng được, nhưng giờ cậu đi thì không định lấy kết quả nữa sao?

- Cậu lấy giúp mình đi. - Giản Nhân Nhân quả thực không đợi thêm được nữa. - Bội Bội, làm phiền cậu vậy nhé.

- Được rồi, cậu không cần mình đi cùng cậu à ?

- Không cần đâu, mình bây giờ cũng không gấp lắm, chắc chưa đến mấy ngày là về rồi. Coi như mình đi thư giãn ít bữa. Cậu cũng ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào nhé.

Thấy cô kiên định như vậy, Trần Bội chỉ có thể gật đầu đồng ý. Thực tế thì chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến cho cô không làm được việc gì cả.

Ai có thể ngờ được rằng, vừa mới bước bước đầu tiên vào cuộc hành trình đã gặp phải chuyện có thai tày trời này rồi, Trần Bội cảm thấy trong lòng thực sự rất mệt mỏi.

Cô không thể lạc quan được như Giản Nhân Nhân. Nếu như là một que thử thai có sự nhầm lẫn thì còn có thể hiểu. Không thể có chuyện que nào cũng sai sót được, hơn nữa hai vạch hiện lên lại còn vô cùng rõ nét ...

***

Giản Nhân Nhân về nhà chuẩn bị mấy bộ quần áo rồi vội vội vàng vàng lên đường ngay.

Trần Bội ở nhà cũng không biết làm gì, chỉ biết ngồi đối diện với cái ti vi than thở một hồi lâu.

Với Giản Nhân Nhân mà nói, giờ đây không có chuyện gì có thể vui mừng hơn việc cô có thể trở lại hình hài ban đầu. Trụ trì chính là niềm hy vọng của cô. Đến cả tâm trạng u ám vì chuyện mang thai cũng tốt lên phần nào

Chặng đường từ Đế Đô tới chùa cũng không phải xa lắm, đi xe buýt cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, đến chiều là Giản Nhân Nhân đã tới nơi rồi. Cô bắt taxi bảo đưa đến chỗ trọ mà lần trước cô đã ở.

Vừa tới nơi, bà chủ nhìn cái đã nhận ngay ra cô. Bác gái rất vui mừng, thậm chí còn đích thân xuống bếp làm cho cô bát mì.

Giản Nhân Nhân ngồi ngay ở phòng khách vừa ăn mỳ vừa nói chuyện với bà chủ. Còn chưa ăn xong, điện thoại của cô đã vang lên, lần này là Trần Bội gọi điện tới.

Cô biết, Trần Bội gọi điện tới là để báo cho cô kết quả...

Nụ cười trên môi cô đã nhạt đi nhiều, bà chủ rất tinh ý cũng đã nhận ra liền lấy cớ đi ra ngoài. Bà đoán rằng cô gái xinh đẹp này đã cãi nhau với gia đình hoặc bạn trai nên mới tìm đến nơi này.

Giản Nhân Nhân hít sâu vào một hơi, nhận điện thoại, cố hết sức bình tĩnh hỏi:

- Bội Bội, có phải đã có kết quả rồi không ?

Bội Bội ừm một tiếng :

- Quả thực là cậu có thai rồi.

Có thể là do đã trải qua sự hoà hoãn của một đêm, lại còn nguyên cả ngày dài, nên khi Giản Nhân Nhân nghe được câu này, cô không còn cảm thấy bất ngờ. Chỉ là cô bỗng nhiên nhận thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.

Nếu như cô có thể quay trở lại với hình hài cũ, linh hồn đó cũng trở về rồi. Vậy thì có phải là đã đẩy khó khăn này cho nguyên chủ giải quyết không?

Người đó hẳn là sẽ trách cô. Dù gì nghĩ kĩ lại, tối hôm đó cũng là do cô chạy trốn, cũng chính là cô đã gõ cửa phòng Thẩm Tây Thừa, thế nên bây giờ mới có chuyện mang thai. Tuy tất cả xảy ra đều là ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể nói là cô không có tí trách nhiệm nào.

Nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện này, Giản Nhân Nhân hít sâu một hơi, bỏ đũa xuống. Cô vẫn phải đi gặp trụ trì rồi hẵng hay.

Những chuyện sau đó, từ từ rồi tính vậy.