Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trữ Hàng Thời Thiên Tai, Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương thơm ngào ngạt từ cá nướng liên tục truyền tới, cô đương nhiên rất muốn mua, nhưng trong đầu lại thoáng qua cảnh tượng bị đám côn đồ chặn lại ngày hôm qua, muốn bảo Trần Mặc đi mua giúp nhưng lời nói như mắc nghẹn. Đúng lúc này, giọng nói trầm ổn vang lên từ phía trước.

“Cô muốn mua không?”

Lê Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng sẫm của Trần Mặc đang chăm chú nhìn cô. Bất giác cô có cảm giác rằng dù trong bất kỳ tình huống nào, người này cũng sẽ bảo vệ cô.

Thật ra đám côn đồ kia cũng chẳng đáng sợ đến vậy.

"Mua, đương nhiên là mua." Lê Tiêu Tiêu vui vẻ đáp, mua hai con và chia cho Trần Mặc một con.

Lớp vỏ ngoài giòn tan của cá nướng rất ngon, thơm nức và giòn rụm. Bên trong vì thiếu gia vị nên không có mùi vị gì đặc biệt, chỉ còn lại hương vị tươi ngon tự nhiên của thịt cá, rất tươi và mềm. Xương đã được loại bỏ, cắn một miếng đầy thịt, hương vị thơm ngon lưu lại trong miệng khiến người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Lê Tiêu Tiêu bỗng có ý định muốn xây một cái ao nuôi cá.

Thức ăn ấm áp lấp đầy dạ dày mang lại cảm giác rất thoải mái. Khi cô nhìn thấy chuối, nhớ đến chùm chuối mà cô đã nhịn không ăn để đổi lấy thông tin về trang trại, cô mua một nải, chia cho Trần Mặc một nửa.

Chuối sau thảm họa không giống như trước, thường bị hái khi còn xanh, giờ thì đã chín kỹ. Khi ăn, chuối có vị ngọt thanh và mềm dẻo, mang theo hương thơm đậm đà của chuối, rất ngon. Cô lại nghĩ đến việc xây một vườn cây ăn trái.

Tiếc là chợ bán đồ ăn nhiều, nhưng lại rất ít người bán hạt giống.

Buổi trưa, sau khi ăn xong bữa cuối cùng tại chợ, cô dẫn Trần Mặc đến điểm tập kết ngoài cổng, binh sĩ đã chờ sẵn. Thấy Trần Mặc, anh ta có chút tò mò nhưng không hỏi gì.

Đợi mọi người lên đủ, xe bán tải khởi động hướng về ngoại ô.

Cuối cùng cũng về nhà, Lê Tiêu Tiêu cảm thấy an tâm. Lúc đi ngang qua chỗ cây bồ đề biến dị, cô phát hiện đất ở đó đã cháy đen, giống như bị lửa thiêu. Không ngạc nhiên khi binh sĩ muốn chặt cây, hóa ra là để tạo đường ngăn cháy.

Trời mùa hè muỗi và ruồi nhiều vô kể, đến mức ngồi trong xe mà vẫn bị chúng cắn. Người lính ngồi bên cạnh toàn thân nổi đầy vết cắn, tay bị gãi trầy xước.

Vì không có việc gì khác, anh lính quyết định đưa bọn họ đến tận trang trại. Trang trại của cô là nơi gần thành phố nhất, bọn họ đến đó đầu tiên. Trước khi xuống xe, cô vô tình nói: “Tôi còn ít cà chua, anh có muốn đổi không?”

Anh lính quệt mồ hôi, nghĩ đến hương vị chua chua ngọt ngọt, lập tức trả lời dứt khoát: "Đổi!"

Lê Tiêu Tiêu nhận được câu trả lời hài lòng, dẫn Trần Mặc về nhà, trong lúc đi qua cánh đồng, cô đặc biệt quan sát sắc mặt của anh.

Vì một ngày không tưới nước, những gốc khoai tây trông hơi héo, nhưng nhìn chung vẫn phát triển mạnh mẽ. Có một củ khoai tây đã trồi lên khỏi mặt đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »