Chương 25

Sau khi bác sĩ khâu xong mũi cuối cùng, Lê Tiêu Tiêu vẫy tay với anh: “Đi thôi, ở lại thêm một đêm, sáng mai chúng ta về trang trại.”

"Chúng ta?"... Trần Mặc gật đầu, tự mình cầm lấy túi đồ trên lưng, lặng lẽ đi theo bên cạnh Lê Tiêu Tiêu, vết thương dường như không ảnh hưởng gì đến anh.

Cô ghé qua chợ, mua cho vệ sĩ mới của mình vài bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt. Cuối cùng cô vác theo một chiếc giường gấp. Trần Mặc có sức, không hề sợ không mang nổi, vậy nên cô mua luôn cái bếp than mà lúc nãy cô muốn mua nhưng vì balo đầy mà phải bỏ lại.

Lần sau đến khu chợ, nhất định không được quên dọn dẹp balo.

Họ đến sân vận động, nơi đó có rất đông người, ai cũng trải chiếu hoặc tấm vải ra nằm. Lê Tiêu Tiêu nhìn quanh, toàn người là người, chẳng có chỗ nào để đặt chân. Chính Trần Mặc đã tìm được một chỗ trống, còn sát tường ở khu vực VIP, không biết anh đã làm thế nào.

Trần Mặc bảo cô nằm ở phía trong, còn anh nằm phía ngoài để cách ly với những người khác.

“Nửa đêm tôi sẽ tha ca canh,” Lê Tiêu Tiêu vừa cởi giày, ngón chân đang bị chèn ép liền thả lỏng, vừa nhắm mắt lại, “Cứ gọi tôi dậy.”

Trần Mặc liếc qua ngón chân đầy vết máu của cô.

Dù điều kiện ở sân vận động rất kém, nhưng Lê Tiêu Tiêu đã quen rồi, cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Vừa cử động, có người đã đưa nước cho cô: “Uống nước đi.”

Cô nhìn chiếc cốc nước trước mặt, càng thêm cảm thấy Trần Mặc thật kỳ diệu. Nước ấm trôi xuống cổ họng giúp cô giảm bớt cơn khát. Trong cơn mơ màng, cô liếc qua cửa hàng, xác nhận không có thứ gì đáng để đổi, rồi người cô cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn vào quầng thâm dưới mắt Trần Mặc, cô bực bội: “Tại sao anh không đánh thức tôi?”

Người này vẫn còn là một bệnh nhân đấy!

Trần Mặc đã thu dọn đồ đạc xong, đứng dậy là có thể đi ngay: “Không sao, tôi quen rồi. Tôi sẽ cõng cô.”

Sau thảm họa, không thể dựa dẫm vào ai khác ngoài bản thân. Lê Tiêu Tiêu gặp phải chuyện gì cũng phải tự lo liệu, sống như một cây cỏ dại. Giờ đột nhiên được người khác chăm sóc, cô không cần phải làm gì, chỉ cần chờ đợi người khác chuẩn bị sẵn sàng, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ bối rối, không biết phải làm gì. Cô ngơ ngác trèo lên lưng Trần Mặc, để anh cõng đi.

Tại sao anh lại chủ động muốn cõng cô chứ?

Tuy nhiên, không cần phải tự đi bộ, vết thương ở chân không bị đυ.ng vào nên cũng không đau nữa, thế là cô tiếp tục để Trần Mặc cõng đi.

Rời khỏi sân vận động, Lê Tiêu Tiêu mới nhân ra đáng lẽ cô nên nói gì đó, nhưng giờ đã quá muộn, lúc này lại nói lời cảm ơn thì thật kỳ quặc. Cuối cùng cô không nói ra, trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn vì đã quyết định để Trần Mặc đi cùng mình.

Lê Tiêu Tiêu dẫn người đến khu chợ và thấy có người đang bán cá nướng, mức phóng xạ không cao, chỉ có 78.