"Không sao rồi."
Lê Tiêu Tiêu lùi lại một bước.
Người đàn ông thấy cô đề phòng nên không tiến lại gần, mà ngồi bệt xuống sát tường, "Cô mau đi đi."
Lê Tiêu Tiêu do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước qua trước mặt người đàn ông. Cô ngửi thấy mùi máu tanh đậm hơn so với lúc trước. Thời điểm sắp đến đầu ngõ, cô quay lại nhìn, người đàn ông vẫn đang tựa vào tường với dáng vẻ nửa sống nửa chết, tay anh ôm lấy phần bụng, máu loang đầy tay.
Là do vết thương bị rách khi giúp cô lúc nãy sao?
Lê Tiêu Tiêu sải bước quay lại, luồn qua tay anh kéo người lên. Người đàn ông quá nặng, dù cô có sức mạnh nhưng vẫn cảm thấy khó khăn, không nhịn được oán trách: "Anh cũng phải gắng sức chứ, đừng đổ hết sức nặng lên tôi."
"Làm gì vậy?"
Người đàn ông dù hỏi lại, nhưng Lê Tiêu Tiêu cảm thấy anh đã tự đứng vững, áp lực đột nhiên giảm hẳn. "Đương nhiên là đến trạm y tế, tôi sẽ trả tiền."
Anh đã cứu cô, cô không thể đứng nhìn người khác chết mà không làm gì.
Ban đầu cô nghĩ người đàn ông này có thân thủ giỏi như vậy, vết thương hẳn sẽ phiền phức, bởi năng lực của sinh vật biến dị đa số đều kỳ lạ, vết thương do chúng gây ra rất khó lành. Nhưng hóa ra chỉ là vết thương do dao thường gây ra. Với thể chất của anh, dù không làm gì thì chắc cũng không sao. Chỉ cần khâu và băng bó, thậm chí không tốn nhiều bột khoai lang của cô.
Lê Tiêu Tiêu thấy có chút bất ngờ. Vậy mà anh lại nằm trong hẻm như thể đang chờ chết, trong khi thật ra không có gì nghiêm trọng. Cô liếc qua người đàn ông, mái tóc đen gọn gàng, đôi đồng tử màu vàng đậm, ngũ quan sắc sảo, anh trông vô cùng anh tuấn, cô lại nhìn lén vài lần.
"Anh định đi đâu tiếp theo…"
Người đàn ông ngẩng đầu, trong đôi mắt trống rỗng không có gì cả.
Lê Tiêu Tiêu biết anh không có nơi nào để đi, một ý nghĩ nảy ra: "Anh có muốn đi theo tôi không?"
Người đàn ông ngạc nhiên mở to mắt.
Lê Tiêu Tiêu nghiêm túc nói: "Tôi có một trang trại ở ngoại ô, môi trường khá nguy hiểm. Nếu anh không có nơi nào để đi, anh có thể đến bảo vệ tôi, bao ăn bao ở."
Cô càng nói càng trôi chảy. Trên đường đi, cô vẫn cảm thấy lo sợ trước những nguy hiểm vừa trải qua. Cô nhận ra bản thân đã quá ngây thơ, hoàn toàn không có năng lực đối phó với nguy hiểm. Một khi xảy ra sự cố, cô có thể sẽ trở thành miếng mồi của người khác. Cảm giác không thể làm chủ bản thân thật tệ, cô không muốn trải qua lần nữa.
Người đàn ông đã giúp cô trong lúc nguy nan, thay vì gia nhập đám cướp để cướp bóc cô, ít nhất anh có phẩm tính khá tốt. Đồng thời anh cũng có năng lực, lại không có nơi để về, nếu đến làm việc cho cô thì vừa hay. Tất nhiên, cô cũng sẽ kiểm tra xem anh có tham lam trang trại của cô không.
Người đàn ông ngửa đầu, nhìn cô chăm chú: "Trần Mặc."
Cô biết anh đã đồng ý: "Lê Tiêu Tiêu."