—— Tử Ngôn
Mỗi sáng sớm, bọn họ sẽ cùng nhau ăn sáng, có lúc cô thức dậy sớm sẽ chuẩn bị, có lúc thức dậy muộn, anh sẽ gọi cô rời giường tới ăn sáng, sau đó trước khi ra cửa, cô sẽ cho anh và Duyệt Duyệt một nụ hôn lên má.
Ngày nghỉ thì bọn họ sẽ cùng nhau làm việc nhà, hoặc là du lịch, cô làm bất kỳ quyết định gì cũng sẽ thương lượng với anh, chờ anh tán thành, kế hoạch của anh cũng sẽ chia sẻ với cô, nghe xem ý kiến của cô.
Cô có chìa khóa nhà anh, anh cũng có nhà cô, chặt chẽ không rời, nói bọn họ là người một nhà ai cũng sẽ không có dị nghị.
Duyệt Duyệt tròn ba tuổi rồi, bọn họ đang thương lượng, thu góp tư liệu của mấy vườn trẻ, thận trọng chọn lựa một cái trong đó, khiến Duyệt Duyệt thích ứng, cũng học tập cuộc sống quần thể.
Duyệt Duyệt rất vui vẻ, mỗi ngày về nhà đều có chuyện nói không hết, nói cho ba mẹ, hôm nay lại xảy ra chuyện gì.
Cho nên anh biết bé sợ nhất giáo viên Vương rất dữ dằn kia, mà bạn thân nhất của bé tên là Trần Minh Tường, cậu ta nói lớn lên muốn cưới bé, nhưng bé vẫn còn đang suy tính, bởi vì cùng lúc, Hoàng Chí Vĩ và Chu Văn Kiệt cũng cầu hôn bé.
Vậy bé trai anh tuấn thanh mai trúc mã dưới lầu thì sao? Bé nói Trần Minh Tường tốt với bé hơn, bé đã thay lòng. Xem ra khoảng cách xa là đòn sát thủ lớn nhất trong tình yêu!
Mỗi ngày nghe bé báo cáo chuyện đã xảy ra trong vườn trẻ, luôn có thể mang cho anh rất nhiều niềm vui thú, khiến anh và Điềm Hinh vụиɠ ŧяộʍ cười đến không đứng lên được, lại không dám tỏ rõ, nén cười đến sắp nội thương.
"Làm thế nào? Tiểu Duyệt Duyệt nhà chúng ta hơi đào hoa đó!" Anh rầu rỉ thở dài.
"Em phiền não nhất là, chẳng lẽ mười sáu tuổi đã phải chuẩn bị đồ cưới giúp con?" Cô phòng ngừa chu đáo, suy tư càng lâu dài.
Không phải cô tự khen, Duyệt Duyệt nhà cô thật sự là bé đáng yêu, người gặp người thích, chuyện cầu hôn lần trước, mấy người bạn nhỏ còn đánh nhau, tranh thủ quyền lợi cầu hôn Duyệt Duyệt, thật là sóng sau đè sóng trước, sóng trước ít người hỏi thăm như cô sớm chết trên bờ cát rồi.
"Bọn họ đừng mơ tưởng!" Quan Tử Ngôn trả lời rất tàn nhẫn, rõ ràng ai dám bắt cóc Tiểu Duyệt Duyệt tâm can bảo bối của anh, thì phải đạp lên thi thể của anh trước!
Mâu thuẫn là, mỗi sáng sớm anh vẫn chải chuốt cho tâm can bảo bối của anh, làm kiểu tóc đẹp, ăn mặc độc nhất vô nhị, đáng yêu vô địch, sau đó sẽ tự mình dắt tay của bé đến vườn trẻ, cuối cùng lại khiến nhiều nam sinh đánh nhau vì bé hơn. . . .
Cô âm thầm cảm thấy buồn cười. Duyệt Duyệt mới ba tuổi, anh cư nhiên đã có tâm trạng có con gái đợi gả của cha vợ rồi, người này thật sự là cưng chiều đứa trẻ đến không có thiên lý, nói bọn họ không phải cha con, ai tin đây?
Từ sau khi đưa Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, ban ngày đột nhiên cảm thấy căn nhà yên lặng đi, viết bản thảo mệt mỏi thì không tìm thấy bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng kia nữa, thật mất mác một trận.
Xử lý xong việc nhà, anh mở máy vi tính ra, viết bản thảo xong rồi lên mạng xem mấy tin nhắn offline.
Yêu anh. Đời này, chỉ muốn nói câu nói này với anh, em sẽ chờ, đợi đến anh nguyện ý quay đầu lại, nói với em câu đó.
Anh cau mày, không chút do dự xóa đi.
Mở bản thảo viết được một nửa ra, ngưng tụ lực chuyên chú, viết chưa tới nửa giờ, chuông báo tin nhắn trong điện thoại liền reo lên.
Ánh mắt của anh chưa rời khỏi màn hình máy vi tính, vươn tay lấy điện thoại di động tùy ý bấm một cái.
Yêu một người, là tội sao? Tại sao muốn trừng phạt em như thế?
Toàn thế giới đều không tha thứ cũng không sao, nhưng em không thể chịu được sự oán hận của anh.
Đủ chưa? Cần lợi dụng tất cả mọi dịp để quấy rầy anh sao?
Mấy ngày nay, cả Uông Điềm Hinh cũng biết được chuyện này. Cuộc sống của họ thân mật thế, cô không thể nào không có phát hiện, trong lúc vô tình bắt gặp mấy lần, thấy anh không có vẻ mặt gì cô cũng không vui.
Anh biết cô để ý, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Đang muốn dùng sức ấn xuống phím xóa, nhưng lâu dài, chợt cảm thấy không thể nhịn được nữa, kích động, ngón cái đè xuống nút trả lời, bấm vào từng chữ: đã có đối tượng, chớ quấy rầy.
Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại di động vang lên, anh thấy được số hiện ra trên màn hình như trong dự liệu.
Những năm này, chưa từng chân chính ảnh hưởng cuộc sống của anh, tuân thủ cam kết anh cho lúc rời đi, sẽ không tham gia cuộc sống của anh. Mỗi người họ đều có sự kiên trì riêng, có lẽ anh sẽ nghĩ thông chủ động quay đầu lại tiếp nhận, có lẽ là bên kia mệt mỏi, không hề chờ đợi nữa, trong bảy năm giằng co, cũng chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn, hay nhắn lại trên mạng, cho anh biết vẫn còn đang chờ đợi, không hề từ bỏ.
Đây là, lần đầu tiên gọi tới trong bảy năm.
Xem ra, là đã chống đến mức cực hạn của nhẫn nại.
Anh hít sâu một hơi, bắt máy. "Là tôi."
Một chỗ khác, truyền đến âm thanh đè nén mà đau đớn: "Em muốn gặp anh. . . . Lập tức!"
Quan Tử Ngôn nhắm lại mắt. "Nói đi! Chỗ nào?"
Trong góc một nhà hàng yên tĩnh, Quan Tử Ngôn và người đàn ông ngồi đối diện nhau, yên lặng không nói gì.
"Đã lâu không gặp. . . . . ." Người đàn ông nói nhỏ, cặp mắt tham luyến, một phút cũng không chịu dời khỏi người anh, giống như xem anh không đủ, lại giống như sợ một giây kế tiếp anh sẽ biến mất.
"Tôi không cách nào nói thật hân hạnh gặp anh." mặt Quan Tử Ngôn không chút thay đổi, cả âm thanh cũng có ý lạnh.
"Anh vẫn còn trách em. . . ."
"Câm miệng!" Anh cắn răng, giọng căm hận nói: "Tôi không muốn nghĩ tới những chuyện đó, xin anh đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi có đối tượng qua lại rồi, tôi không muốn khiến cô ấy hiểu lầm."
Đối phương ngớ ngẩn, hốt hoảng trong chớp mắt. "Em cho rằng —— anh gạt em, muốn em từ bỏ."
"Anh biết cá tính của tôi."
Đúng, y biết cá tính của anh, đúng là đúng, không phải thì không phải, một người đàn ông thật cứng rắn, khinh thường nói trái lương tâm, dù đối phương lấy chết đe dọa. . . .
Cho nên. . . . Là sự thật?
"Anh. . . . Yêu cô ấy sao? Nói cho em biết, anh yêu cô ấy thật sao?" Nhắm mắt, đau đớn nói nhỏ.
"Uh, tôi rất yêu cô ấy, đáp án này anh hài lòng không?" Quan Tử Ngôn không nhìn vẻ hèn mọn yếu ớt cầu xin của anh, trái tim nguội lạnh như sắt, không bị ảnh hưởng chút nào.
"Anh đang trả thù em có đúng hay không? Em chờ bảy năm, không phải chờ kết cục như thế. . . ."
"Ai sẽ nhàm chán đến lấy loại chuyện này trả thù anh. Bảy năm trước tôi đã nói, tôi không thể nào yêu anh, đợi bao lâu cũng vậy. Hà Vũ Luân, xin tuân thủ ước định, buông tay để cho tôi cuộc sống của mình, có được không?"
"Em không làm được!" Y gầm nhẹ. "Cũng bởi vì em là đàn ông sao? Vậy không công bằng, em không cách nào khống chế giới tính của mình, cũng không cách nào khống chế tình yêu ——"
"Anh yêu tôi cái gì?" Anh lạnh lùng cắt đứt. "Gương mặt này sao? Không nên ép tôi nữa, nếu không, anh có thể cắt cổ tay để khảo nghiệm độ bén của lưỡi dao, vì sao tôi không dám dùng mặt để thử?"
Anh dùng mình để bức y? Sử dụng tình yêu, sự quan tâm của y, buộc y không thương?
"Tử Ngôn ——" Hà Vũ Luân còn muốn nói điều gì, đưa tay bắt lấy anh.
"Đừng đυ.ng tôi!" Vẻ mặt run lên, anh hận hận hất ra, một giây cũng không cách nào ở lâu, đứng dậy liền muốn đi.
"Chớ đi!" Muốn giữ anh lại, nhưng bị anh lạnh lùng nhìn chằm chằm, lại rút tay về. "Ít nhất, ít nhất. . . . Uống xong ly cà phê này. . . ." Dù chỉ là chốc lát, có thể nhìn anh thêm một cái cũng tốt.
"Anh cho rằng tôi còn phạm cùng một lỗi sao?" Bỏ lại những lời này, anh cầm hóa đơn lên, cũng không quay đầu lại mà tính tiền rời đi.