"Là cố ý, cũng thích ý." Cô sẽ không vì diễn trò, mà tùy tiện hôn một người đàn ông.
"Vậy. . . . . ." Anh đảo tròng mắt, che giấu mấy phần tâm tư phức tạp. "Những người khác đâu? Anh nghĩ, người theo đuổi em cũng không phải là số ít, còn có phó quản lý đó, anh ta biết em có con chứ? Duyệt Duyệt không là vấn đề, em vẫn có cơ hội tìm được đối tượng tốt."
Nếu như chỉ là lệ thuộc vào, ai cũng có thể thay thế được anh.
"Em chưa từng nghĩ tới điều đó, bọn họ có thể tiếp nhận Duyệt Duyệt, không có nghĩa là em có thể tiếp nhận bọn họ." Nếu như không phải gặp anh, cô vốn tưởng rằng kiếp này mình sẽ không đυ.ng tới tình yêu nữa.
"Duyệt Duyệt gọi anh là ba, gọi em là mẹ, có lúc em thường thường có thể tạo ra cảm giác 'Duyệt Duyệt là con gái của chúng ta'." Bấu víu đầu vai anh, ngửa đầu hôn nhẹ anh, lại một cái, không tiếng động truyền lại dấu vết động lòng. "Tử Ngôn, em không muốn thay đổi, cũng không muốn thay đổi, em thích cuộc sống bây giờ, em muốn ở chung với anh, chúng ta cùng với Duyệt Duyệt đến lúc lớn, có được hay không?"
Quan Tử Ngôn thu hẹp khuỷu tay, đáp lại nụ hôn sâu. "Được."
Anh chưa từng muốn bỏ đi, vô luận là cô, hay là Duyệt Duyệt, đều chiếm đóng địa phương rất quan trọng trong tâm linh của anh, không cách nào dứt bỏ.
"Vậy xem mắt thì sao?" Cô hỏi.
"Sẽ không bao giờ nữa."
"Ừ." Cô an tâm, thân thể thuận thế đi xuống, gối lên chân của anh. "Tử Ngôn, em muốn ngủ."
Cường tự chống đỡ quá lâu, ở bên cạnh anh, cô biết cô có thể làm nũng, có thể tùy hứng, có thể không cần kiên cường, yên tâm giao tất cả cho anh, cái gì cũng không cần suy nghĩ.
"Ừ, anh ngủ." Cởi tóc dài cột lên của cô xuống, mặc cho mái tóc đen mượt chảy xuống lòng bàn tay, xõa trên đùi anh.
"Nhưng em khát quá."
Anh đứng dậy đến phòng bếp rót ly nước ấm.
Cô uống hai ba ngụm, rồi để cái ly không bên cạnh. Anh thay cô điều chỉnh gối đầu, đặt cô nằm thật thoải mái.
Trên gối đầu cũng có mùi của anh. Má mềm cọ cọ, thân thể co lại nằm ở trên giường mềm, để cho mùi hương của anh bao quanh mình.
"Sáng quá em không ngủ được." Cô nhỏ giọng oán trách, anh lập tức chỉnh đèn đầu giường tối đi.
"Em lạnh." Cô lại nói, bên trong thật ra là thành phần làm nũng chiếm đa số, tựa như Duyệt Duyệt, chỉ muốn cảm thấy mình được anh quý trọng, đòi hỏi sự dịu dàng và chú ý củaanh.
Anh kéo chăn lên, bọc chặt lấy cô, hoàn toàn xin gì được nấy, kiên nhẫn mà bao dung trông nom nhu cầu của cô.
Cô không ngủ, chỉ mở đôi mắt trong trẻo ngắm nhìn anh. Anh khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp, cười hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Giường quá lớn."
Ách. . . . Anh cũng không có biện pháp thu nhỏ giường lại.
Suy nghĩ một chút, anh kéo chăn giường ra, nghiêng người nằm xuống ở bên cạnh cô, cô lập tức dây dưa ôm chầm, chiếm đoạt vị trí trước kia của Duyệt Duyệt, vùi sâu khuôn mặt vào.
Suy nghĩ một lát, lại bổ túc một câu: "Em ngủ sẽ không chảy nước miếng, anh yên tâm."
Anh cười nhẹ. "Em muốn chảy cũng không sao."
Buổi sáng hôm sau, lúc cô tỉnh lại, không hề nhìn thấy Quan Tử Ngôn.
A!
Cô kinh nhảy dựng lên, nhớ tới tối hôm qua mình chưa có tháo trang sức, không đánh răng, không có tắm, không có —— trời ạ! Thật là, tại sao cô có thể dùng dáng vẻ như quỷ này xuất hiện ở trước mặt anh. . . . . .
Cô xoa xoa tóc, luống cuống tay chân xử lý mình, cố tình ông trời không nể mặt, Quan Tử Ngôn rất tạo hóa trêu ngươi ló đầu dô vào lúc này.
"Em tỉnh chưa? Còn chưa dậy đi làm thì không tới kịp đâu."
"A ——" cô sợ hãi kêu, bị anh thấy được rồi!
"Em sao thế?" Anh tỏ vẻ không hiểu. Sao đột nhiên như bị quỷ đánh phải, còn chưa tỉnh à?
"Mẹ, từ từ đã!" Một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau lưng anh, giễu cợt cô.
Duyệt Duyệt còn dậy sớm hơn cô, đã sôi nổi, đảo quanh anh trong phòng bếp rồi.
Tuy chỉ cách xa có ba bước, có lúc anh còn tốn hơn một phút để chờ đợi, cho Duyệt Duyệt sắp xếp bát đĩa, bé giúp xong sẽ rất có cảm giác thành tựu, vui vẻ nửa ngày.
"Ngẩn người cái gì? Anh làm bữa ăn sáng rồi, sửa soạn xong thì mau ra ngoài ăn." Bàn giao toàn bộ xong lại quay về phòng bếp, bé theo đuôi tự nhiên lại nệnchân ngắn theo sau.
Thái độ của anh vẫn tự nhiên, thật giống như bộ dạng tóc tai bù xù, hoàn toàn không có mỹ cảm lúc mới ngủ dậy của cô xuất hiện ở trước mặt anh, là chuyện không thể tự nhiên hơn, tựa như vợ chồng già khắp thiên hạ, anh sẽ thúc giục cô mau rửa mặt, chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô. . . .
Vợ chồng già? Cô thích loại cảm giác ấm áp ở nhà này.
Ở trước mặt anh không cần thập toàn thập mỹ, không cần trang điểm kiều diễm tuyệt vời, không cần lưu ý hình tượng, lúc nào cũng giữ vững mặt tao nhã tốt đẹp nhất, cô có thể mơ mơ màng màng, có thể ném ba quên bốn, có thể thoải mái tản mạn, giống như bình tĩnh lại sau khi lạc vào phồn hoa.
Cô về tắm rửa sạch sẽ, thay trang phục, rửa mặt rồi lại tới đây, anh đã chuẩn bị sẵn bát cháo, đang đút Duyệt Duyệt từng chút, tùy ý liếc cô. "Tiểu Duyệt Duyệt nói muốn ăn cháo."
Tiểu Duyệt Duyệt thích ăn cháo anh liền nấu cháo?
Cô không có cảm giác, trả lời một câu: "Vậy ngày mai em muốn ăn bánh trứng bột thêm một ly cà phê nóng."
Anh không có do dự, nhẹ giọng đồng ý: "Được, anh sẽ chuẩn bị."
Điều này làm cho trong lòng cô thăng bằng chút, thật dịu dàng hỏi: "Vậy anh muốn ăn cái gì? Ngày mai em dậy sớm chuẩn bị cho anh."
Anh nghĩ một chút. "Bánh nhân ruốc cá đi!"
Món anh thích ăn cái gì chứ, rõ ràng là món cô thích. Anh cuối cùng phối hợp họ, sử dụng phương thức của anh cưng chiều cô và Duyệt Duyệt.
Uông Điềm Hinh hiểu ngầm trong lòng, đưa mắt nhìn ánh mắt của anh mỉm cười dịu dàng, lưu ý đến tay trái anh cầm chén cho ăn. Anh đã đeo đồng hồ cô tặng vào, giống như dự liệu ban đầu của cô, trông thật đẹp.
"Sáng đi làm, xế chiều đi xem phim có được hay không?"
Đút xong một bát cháo, cởi yếm ra, kế đó Duyệt Duyệt tự rút giấy trước mặt ra đưa anh lau miệng, sau đó mới thả bé rời đi bàn ăn, tự mình đi chơi.
Trong nhà này bé đã quen cửa quen nẻo, món đồ chơi của mình đặt ở đâu cũng biết, rất có thể tự mình thoải mái vui vẻ.
Giải quyết bé xong, anh lúc này mới nâng chén ăn cơm lên, hỏi: "Gần đây có phim gì hay không?"
"Không biết, đi rồi nói." Cô chỉ muốn cùng với anh, muốn có cảm giác hẹn hò mà thôi, xem phim gì không quan trọng.
Anh nghĩ một lát. "Vậy chờ em tan việc, anh và Duyệt Duyệt ở cửa tàu điện ngầm chờ em."
Tôi đã từng gặp gỡ tình yêu, từng thưởng thức ngọt bùi cay đắng trong tình yêu, tôi cho rằng, tình yêu thật sự chỉ có vẻn vẹn một lần, mất đi, thì đời này chính là như vậy.
Nhưng mà tôi lại gặp gỡ một người đàn ông, anh ấy tốt đến, tôi không cách nào dùng ngôn ngữ để nói hết, nhờ anh ấy, mà trái tim lạnh lẽo tiếp nhận ấm áp lần nữa, có anh ở bên cạnh, những mưa gió trong cuộc sống không còn làm tôi thấy mờ mịt kinh sợ nữa.
Một ngày lại một ngày, tôi đều khiến anh ấy mặt đỏ tim đập, chỉ cần nhớ tới anh, là có thể cảm thấy ngọt ngào.
Một người, cả đời có thể gặp được hai đoạn tình yêu sao?
Nếu như là bạn, thì sẽ như thế nào đây?
—— trái tim cô đơn
Tôi nghĩ, bạn đúng là gặp gỡ tình yêu lần nữa rồi.
Có người nói cho tôi biết, có thể làm cho trái tim ấm, rất ấm, không có lúc nào không khiến người đó cảm động thật sâu, khiến người đó chỉ mới nghĩ đến bạn liền mỉm cười, thì chính là trái tim hướng vào nhau.
Chỉ cần là tình yêu thật sự, cần gì câu nệ nó có phải duy nhất trong cuộc đời không, có thể làm cho bạn hạnh phúc, thì cứ dũng cảm theo đuổi, giữ thật chặt ngườ bạn yêu. Đừng khiến tình yêu lướt qua nhau.