Chương 1: Câu chuyện thứ nhất

Vào ngày thứ ba sau khi lớp trưởng biến mất, một thông báo đã được gửi trong nhóm.

[Trong thời gian cách ly, tất cả học sinh không được phép rời khỏi khuôn viên trường]

[Những người đeo khẩu trang màu xanh là con người]

Và đính kèm một đoạn video.

Trong video, lớp trưởng chạy về phía trước với vẻ mặt sợ hãi, như thể có thứ gì đó rất khủng bố đang đuổi theo phía sau.

01

Sau khi xem video này xong, lập tức tiếng hét chói tai của bạn cùng phòng vang lên trong ký túc xá.

Nhóm lớp bình thường không dùng để nhắn tin cũng ngay lập tức bị điên cuồng spam.

Video trên điện thoại vẫn đang phát lặp đi lặp lại.

Trong video, lớp trưởng dường như đang ở một nơi rất tối.

Cậu ta chạy về phía trước với vẻ mặt đầy kinh hoàng, liên tục quay đầu nhìn lại, như thể phía sau có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo

Nhưng phía sau, rõ ràng không có gì.

Trong giây tiếp theo, bóng dáng của đội trưởng biến mất trong bóng đêm.

Một tiếng nhai rợn người vang lên, kèm theo tiếng hét đau đớn tột cùng của lớp trưởng.

Lúc này, đoạn video kia đột ngột dừng lại.

Điện thoại gần như tuột ra khỏi tay tôi.

Trên video hiển thị cho thấy ngày quay video là ba ngày trước.

Rõ ràng là lớp trưởng bị mất tích có lẽ đã gặp bất trắc.

Bạn cùng phòng Tống Nghiên chạy ra khỏi nhà vệ sinh và run rẩy nói: "Chuyện trên video này là sao vậy? Lớp trưởng cậu ấy . . . đã chết sao?"

Mạnh Lộ nhíu mày nói: "Các cậu xem, video đã bị thu hồi."

Tuy video đã bị thu hồi, nhưng tất cả các sinh viên trong nhóm đã nhìn thấy nó.

Cuộc trò chuyện trong nhóm vẫn đang được làm mới.

Mọi người đang thảo luận về nguyên nhân cái chết của lớp trưởng, có người còn đề nghị gọi cảnh sát.

Lúc này, tôi đã nhấp vào phần thông báo nhóm.

[Trong thời gian cách ly, tất cả học sinh không được phép rời khỏi trường]

[Tất cả học sinh vui lòng đeo khẩu trang. Xin lưu ý rằng những người đeo khẩu trang màu xanh là con người]

[Nếu đài phát thanh của trường có chỉ thị nào, xin vui lòng tuyệt đối tuân thủ theo những lời trên đài phát thanh]

[Hầu hết các phòng ngủ của ký túc xá đều an toàn, trừ khi bạn cùng phòng của bạn bắt đầu nói những lời mà bạn không hiểu]

[Không có thang máy trong tòa ký túc xá]

[Sau chín giờ, không được soi gương trong ký túc xá]

[Nếu bạn thấy bạn cùng phòng của mình đang ghé vào trên bàn ngủ, nhất định phải đánh thức bạn mình dậy]

[Hãy cẩn thận với những sinh vật trong bóng tối]

[Bạn phải quay trở lại ký túc xá trước 10h. Dì quản lý ký túc xá ghét những học sinh không có ý thức về thời gian]

[Học sinh không được phép dùng bạo lực]

. . .

Những quy tắc này thực sự kỳ lạ.

Một sự bất an tràn ngập trong phòng ngủ.

Đúng lúc này, tích tích --

Tiếng điện chói tai vang lên.

Đài phát thanh của trường truyền đến tiếng của lớp trưởng:

"Chào buổi tối, các học sinh. Nhà trường tạm thời đóng cửa vì tình trạng khẩn cấp. Mời tất cả các bạn học sinh đến sân thể dục trong vòng mười phút nữa để tiến hành xét nghiệm Covid."

"Đối với các vấn đề liên quan đến việc xét nghiệm Covid, vui lòng tham khảo thông báo trong nhóm lớp."

"Ai không tuân theo nội quy sẽ chết... chết... chết..." Âm thanh cuối cùng dường như bị nhiễu.

Một cảm giác mát lạnh dâng lên từ lòng bàn chân tôi.

Có một quy tắc về việc xét nghiệm Covid được trong thông báo nhóm.

[Không có quầy test thứ tư trong sân thể dục và số lượng hàng đợi cho mỗi quầy test được giới hạn ở 20 người]

Tôi nhìn thoáng qua thì thấy bây giờ là chín giờ mười phút.

Sân thể dục cách ký túc xá khoảng năm phút.

Nếu đi bộ bình thường thì 9h15 mọi người có thể đến sân thể dục.

Tôi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Cửa sổ của phòng tôi vừa hay đối diện với sân thể dục.

Trước kia tôi thường đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy các học sinh hoạt động trong sân thể dục.

Nhưng bây giờ, tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy hình dáng của sân thể dục, chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối đen dày đặc.

Các học sinh trong nhóm đều luống cuống.

Có tiếng mở cửa vang lên trong hành lang cùng với tiếng bước chân dồn dập.

Những người ở ký túc xá khác đã ra ngoài để làm xét nghiệm.

Đột nhiên, động tác đeo khẩu trang của tôi tạm dừng.

Tống Nghiên đã ra mở cửa và quay đầu nhìn tôi một cách ngờ vực.

“Niệm Niệm, nhanh lên!”

Mạnh Lộ cũng thúc giục tôi.

Vừa rồi, tôi rõ ràng nghe thấy một âm thanh giữa tiếng bước chân hỗn loạn.

Tiếng cười.

Tiếng cười lanh lảnh hòa cùng tiếng bước chân hỗn loạn.

“Vừa rồi các cậu có nghe được gì không?”

Mạnh Lộ cùng Tống Nghiên đều lắc đầu.

“Đi thôi.”

Có lẽ là tôi nghe nhầm.

Hành lang của ký túc xá rất yên tĩnh, dường như tiếng bước chân và tiếng mở cửa vừa rồi đều là ảo giác của chúng tôi.

Những bóng đền trên trần nhà phát ra tiếng tích tích.

Nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

Vài con sâu nhầy nhụa đang quằn quại trên bóng đèn.

Là một loại sâu mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi cố nén cảm giác khác lạ trong lòng và bước về phía trước.