Chương 22

Bà ấy nghĩ rằng Ngu Miểu đang đùa, nhưng Ngu Miểu đã đi thẳng lên lầu.

Bà muốn đi theo nhưng bị bảo vệ đứng thành hàng ngăn lại.

Mẹ Ngu bỗng chốc lo lắng đến toát mồ hôi, vốn định nói những lời tốt đẹp để Ngu Miểu đồng ý với mình trước. Sau đó, khi gặp mặt rồi, sẽ tính kỹ hơn. Ai ngờ, Ngu Miểu lại không ăn chiêu này.

Thấy Ngu Miểu sắp khuất bóng ở góc cầu thang, mẹ Ngu chỉ biết cười cầu hòa:

“Miểu Miểu, đừng giận, mẹ chỉ đùa thôi. Chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện về chiếc vòng cổ nhé.”

Lúc này Ngu Miểu mới dừng bước, quay người xuống lầu.

Mẹ Ngu bắt đầu khởi động Plan B, dùng tình cảm để lay động, lý lẽ để thuyết phục:

“Miểu Miểu à, không phải mẹ và em gái không muốn bồi thường cho con số tiền này, thật sự là... thật sự là...”

Mẹ Ngu vừa nói vừa sắp khóc: “Thật sự là mẹ có nỗi khổ khó nói! Mẹ...”

“Đừng giả vờ nữa.” Ngu Miểu cắt ngang, “Tiếp theo, có phải bà định nói mình bị ung thư không?”

Mẹ Ngu: “?”

Ngu Miểu, con tiểu yêu này, sao lại cướp lời thoại của mình!

Nhìn phản ứng của mẹ Ngu, Ngu Miểu biết ngay mình đã đoán đúng.

Trong truyện, bà ta từng dùng chiêu này lừa nguyên chủ, khiến nguyên chủ làm rất nhiều việc không có giới hạn.

Cô chẳng buồn đôi co nữa, mà yêu cầu quản gia lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn.

Mẹ Ngu vừa nhìn, mắt trợn tròn.

Đây là một bản thỏa thuận nhận nuôi.

Căn phòng chìm trong im lặng khá lâu, cuối cùng mẹ Ngu mới khó khăn mở miệng: “Con biết chuyện này từ bao giờ?”

“Quan trọng sao?” Ngu Miểu cười nhạt, nhấp một ngụm cà phê.

Mẹ Ngu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, khi ngẩng đầu lên lại là gương mặt của một người mẹ hiền từ:

“Miểu Miểu, mẹ đã nuôi con 22 năm rồi, chẳng lẽ chỉ vì không phải con ruột mà con lại đối xử với mẹ và em gái như vậy sao?”

“Ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành, tôi rất công nhận điều đó.”

Một câu nói của Ngu Miểu khiến mẹ Ngu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, cô tiếp tục:

“Nhưng bà rốt cuộc xem tôi là người hầu hay con gái?”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ được mặc lại quần áo thừa của Ngu Tư Âm. Quần áo rách nát thì vá rồi lại vá.”

“Chỉ cần tôi ở nhà, mọi việc nhà đều do tôi làm. Làm không xong thì bị bà mắng thậm tệ.”

“Tôi ốm đau, chẳng ai đưa tôi đi bệnh viện, chỉ có thể tự chịu đựng.”

“Lúc đại học, bà nói nhà nghèo, không cho tôi tiền sinh hoạt, tôi phải làm việc kiếm sống. Mỗi tháng còn phải gửi tiền về nhà.”