Bên trong là một chiếc dây chuyền sáng lấp lánh.
Người bạn cùng phòng đầu tiên thốt lên: "Wow, đẹp quá! Đây là mẫu cổ điển của Bulgari đúng không?"
"Đắt lắm, mẫu này ít nhất cũng phải mười vạn đấy." Người bạn còn lại thốt lên đầy ghen tị.
"Âm Âm, cậu đeo chiếc dây chuyền này đi dự tiệc thì chắc chắn sẽ thu hút được ánh nhìn của các công tử nhà giàu. Lúc đó cậu gả vào hào môn, đừng nói là chiếc Ferrari vừa rồi, có khi còn được đi máy bay riêng nữa."
"Đúng thế, sau này cậu làm phu nhân giàu có rồi, đừng quên tụi này nhé!"
Trong những lời tâng bốc của bạn bè, Ngu Tư Âm tìm lại được sự tự tin, trong lòng lại cảm thấy mình cao hơn Ngu Miểu một bậc.
Đúng là biết điều, lần này đưa cho mình một chiếc dây chuyền không tệ.
Giọng điệu của Ngu Tư Âm trở nên cao ngạo hơn: "Chị, mấy ngày nay chị không về nhà, bố mẹ rất nhớ chị đấy. Lúc nào có thời gian thì chị về đi nhé."
Ngu Miểu không trả lời, chỉ mỉm cười, cả người càng thêm rạng rỡ, cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng:
“Còn chuyện gì nữa không?”
Ngu Tư Âm lại hơi ngẩn người.
Nếu là trước đây, khi cô nhắc tới bố mẹ nhớ Ngu Miểu, Ngu Miểu luôn rất vui vẻ, chẳng bao lâu sau sẽ mang theo rất nhiều đồ đạc về nhà, sắm sửa thêm nhiều thứ cho gia đình.
Nhưng bây giờ, lại có phản ứng bình thản như vậy.
“Nếu không có việc gì, tôi đi trước đây.” Ngu Miểu nhạt nhẽo nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc cô quay người, ánh nắng chiếu lên cổ cô.
Viên hồng ngọc phản chiếu với ánh sáng, đẹp một cách lạ thường.
Một người bạn cùng phòng ngây người nhìn Ngu Miểu, chỉ vào cổ cô, lẩm bẩm:
“Dây chuyền của cậu…”
*
Lời tác giả:
【Tiểu kịch trường】
Sau khi yêu vợ, Ti Kỳ Dạ trong lúc rảnh rỗi đã lật lại những lời hay ý đẹp nho nhỏ mà vợ từng gửi cho anh.
Gặp phải câu tỏ tình không hiểu, anh còn chủ động lên mạng tra nghĩa.
Rồi... anh phát hiện ra tất cả các lời hay ý đẹp đó đều là hàng sao chép:)
Ti Kỳ Dạ: Chết tiệt!
*
Nghe thấy động tĩnh, Ngu Miểu dừng bước.
Cô dùng tay vuốt cổ, thắc mắc: “Dây chuyền của tôi sao vậy?”
“Đây là phiên bản giới hạn kỷ niệm 150 năm của Van Cleef & Arpels!”
Cô gái không kìm được mà hét lên, nhìn Ngu Miểu đầy phấn khích,
“Chiếc dây chuyền này được hoàn toàn đánh bóng thủ công, viên hồng ngọc ở giữa gần 30,36 carat. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là màu sắc của nó là màu đỏ huyết bồ câu chính gốc. Trên thế giới chỉ có ba chiếc, tôi cũng chỉ từng thấy nó trong một buổi đấu giá, sau đó được một đại gia bí ẩn mua lại với giá một triệu.”
“Một triệu?” Ngu Tư Âm hít một hơi lạnh.
Cô khó mà tưởng tượng nổi chị mình lại đeo thứ đắt tiền như vậy trên người.
“Tôi nói là một triệu đô la.” Cô gái bổ sung thêm một câu.
Không gian chìm vào im lặng.