Bát canh gừng để trên bàn từ khi hơi nóng còn phả ra dần dần trở nên lạnh lẽo, cũng không có người để ý vì bây giờ hai người căn bản không có thời gian để ý đến chuyện khác.
Đợi bọn họ từ trong thùng tắm bước ra, đã là hơn nửa đêm. Giang Sương Hàn đi ở phía sau lúc này mới chú ý đến vết thương trên vai của Tiết Tẫn. Trước kia, thời điểm đại phu thoa thuốc, nàng chưa từng nhìn kỹ, lúc này mới thấy được rõ ràng, sau lưng Tiết Tẫn chồng chất các vết thương cả mới cả cũ, các vết thương mới chồng lên những vết sẹo cũ, lớn nhỏ không đồng nhất, trong rất ghê người, đặc biệt trên vai hắn là một vết thương rất sâu, có thể thấy được xương bên trong.
Nhìn sơ qua, dường như vết thương đã được băng bó sơ qua, dùng mảnh vải quấn tạm mấy vòng. Vết thương trên vai chưa khép miệng lại bị dính nước, không cần nghĩ cũng biết, ảnh hưởng đến vết thương lớn cỡ nào. Giang Sương Hàn nhớ lại lúc nãy, khi ở cùng Tiết Tẫn có ngửi thấy mùi máu tươi, nàng thoáng chút bối rối.
Trên người Giang Sương Hàn chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, sau đó tùy tiện khoác thêm một chiếc áo khoác liền đi ra ngoài, tính toán mời đại phu lại đây xem vết thương cho hắn.
Tiết Tẫn từ từ đứng dậy, nhìn thấy nàng vội vội vàng vàng mặc quần áo, giống như lúc bình thường thưởng thức bức tranh mỹ nhân trước mắt, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thỏa mãn, nhanh chóng bắt cánh tay nàng lúc nàng đang kéo mành cửa, chậm rãi mở miệng: "Nhìn trên bàn."
Giang Sương Hàn nghe vậy, dừng bước chân, nhìn theo phương hướng hắn nói, nhìn thoáng qua, ở trên bàn không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc hộp bằng gỗ, khiến người ta chú ý là chiếc hộp này có thiết kế khá giống với hòm thuốc của Ông đại phu thường mang: "Đây là vừa rồi đưa tới luôn sao?" Hắn không nhắc đến, mà nàng đang vội, chắc chắn nàng cũng không có thời gian để ý.
"Nàng lại đây, băng bó giúp ta." Tiết Tẫn không hề thắc mắc về hành động của nàng, đã trực tiếp ra lệnh.
Ngày ấy, Ông đại phu có bẩm báo với hắn, vết thương trên người nàng là do chính tay nàng bôi thuốc.
Thời điểm Tiết Tẫn gọi người đi xem thương thế trên người nàng, quả thật không có suy nghĩ nhiều, từ một nơi hoang vắng lạnh lẽo đi ra, mặc trên người quần áo màu đỏ rách nát mà đến, cả sự yêu thương nhung nhớ thắm thiết kia, từ ban đầu hắn liền cảm thấy không cần phải chú ý nhiều đến nàng.
Lúc đang nghe đại phu nói nàng tự mình bôi thuốc, trong đầu hắn suy nghĩ, xem như nàng hiểu chuyện, liền bỏ chuyện này qua một bên.
Sau đó lại phát hiện nàng còn biết chữ, không giống một nữ tử nhà bình thường, hình như nàng còn biết hát hý khúc, chẳng qua hắn chưa được dịp thưởng thức nhưng mà hắn cũng không có hứng thú. Buổi tối hôm nay, hắn lại phát hiện được một bản lĩnh nữa của nàng, đó là nàng còn có thể gϊếŧ người, Tiết Tẫn không hề phát hiện khóe miệng chính mình hơi hơi nhếch lên, cảm thấy có chút thú vị.
Giang Sương Hàn không biết từ nơi nào mà hắn biết được, nếu hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không có cớ để từ chối, nàng liền mở chiếc hộp ra, đúng như suy đoán của nàng, chiếc hộp này đúng là hòm thuốc, tất cả thuốc bên trong đều là thuốc mỡ cần sử dụng, hiển nhiên là trước khi mang đến, đại phu đã chuẩn bị tốt.
Đầu tiên nàng đi tìm rượu mạnh, còn rượu ở Bắc địa do chịu ảnh hưởng của địa thế với khí hậu nên rượu ở đây thường bị lẫn tạp chất, mặc dù có thể dùng để rửa sạch vết thương, nhưng không chắc có thể khiến vết thương nặng thêm hay không, nên nàng không có dùng đến. Giang Sương Hàn nhìn thấy lớp băng quấn bên ngoài vết thương bị hở, lộ ra vết thương bên trong, ngâm nước đến trắng bệch, cắn môi, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Tiết Tẫn đợi hồi lâu, không cảm nhận được động tác của người phía sau, đang định xoay người lại để xem nàng, thì tức thời, sau lưng truyền đến cảm giác đau rát, kí©h thí©ɧ đến vết thương khiến hắn phải hít vào một hơi thật sâu để giảm bớt đau đớn. Thì ra là nàng đang dùng rượu mạnh để rửa sạch vết thương, bả vai hắn theo bản năng run một chút, hắn cảm thấy khó chịu cũng không kêu một tiếng nào. Từ lúc ban đầu còn do dự, về sau động tác của Giang Sương Hàn càng thêm lưu loát, rửa sạch vết thương, lau chùi cẩn thận, bôi thuốc, băng bó, quá trình được thực hiện liền mạch, không một động tác thừa, theo tầm mắt nàng nhìn lại, thấy được mồ hôi ứa ra đầy trên trán hắn.
Hương vị của rượu mạnh còn quanh quẩn bên trong doanh trướng chưa kịp tiêu tan, xông đến cả người choáng váng.
Trong quá trình này, Giang Sương Hàn không nói chuyện, Tiết Tẫn cũng hoàn toàn im lặng, hai người đều đắm chìm vào cảm xúc riêng của bản thân.
Sau khi Giang Sương Hàn ngừng tay, Tiết Tẫn vô thức nắm chặt cánh tay muốn rời khỏi của nàng, tay ngọc thon dài, trắng nõn, cùng đôi tay trong ký ức giống nhau như đúc. Hắn xoay người lại theo bản năng, chờ mong nhìn thấy bóng hình mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nữ tử đứng trước mặt hắn có gương mặt cùng người trong trí nhớ gần như tương đồng, lúc này trên gương mặt ấy đang trầm xuống, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài, ánh mắt cũng giống như nàng, chỉ là nốt ruồi trên sóng mũi kia thật sự gai mắt.
Hắn gần như cường ngạnh mà vươn tay bóp chặt cằm của nàng, bắt nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bất mãn quát khẽ: "Khóc cái gì?"
Cho dù Tiết Tẫn không muốn thừa nhận cũng không được, mặc dù nốt ruồi của nàng khiến hắn phiền lòng nhưng nhìn đến hình ảnh nàng khóc lê hoa đái vũ, trong lòng hắn lại cảm thấy như thắt lại.
Giang Sương Hàn bị bắt đối diện cùng ánh mắt hung ác của hắn, thế nhưng trong mắt nàng lại không có chút khϊếp sợ nào, chỉ toàn là tình cảm chân thành, tha thiết, tình cảm thuần khiết không oán không hận, hai gò má ửng hồng, những lúc thế này nàng đều rất ít nói chuyện, chỉ ẩn ý liếc mắt thắm thiết mà nhìn hắn, mọi thứ đã quá rõ ràng, không cần dùng lời nói đối phương vẫn hiểu ý tứ của nàng.
Tiết Tẫn mắng câu "Lẳиɠ ɭơ" xong, đã dùng sức đem người ôm chặt vào trong ngực, da thịt cận kề, hắn mới phát hiện không thích hợp, cả người nàng nóng như một lò lửa vậy, ánh mắt cũng có chút tan rã, nhưng mà trong ánh mắt vẫn như vậy, tràn đầy tình yêu không chút nào che dấu, tình yêu kia theo thời gian chỉ càng thêm sâu đậm mà thôi.
Ngay lúc này, hắn cũng lười suy nghĩ những chuyện khác, người đang nằm trong ngực hắn, so với bình thường càng thêm quyến rũ, kinh tâm động phách hơn.
Thân thể nàng khó chịu nên trả lời hắn câu được câu không, nhưng điều đó vẫn khiến Tiết Tẫn cực kỳ thỏa mãn, cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi mà đưa tay lên chạm vào phía trên mũi nàng, khẽ gọi: "Khanh Khanh."
Đến ngày hôm sau Tiết Tẫn còn chưa ý thức được nơi nào không thích hợp, chỉ cảm thấy hôm nay nàng thức dậy trễ hơn bình thường một chút, thẳng đến khi Trì Sơn đến đây mới phát hiện có điều gì đó bất ổn.
Hôm nay Trì Sơn vốn là đến tìm Tiết Tẫn, bình thường hắn đến doanh trướng Tiết Tẫn đều tùy tiện xông vào, hôm nay cũng thế, theo thói quen hắn xốc rèm định đi vào bên trong, thời điểm định đi vào liền bị Tiết Tẫn ngăn cản, mới ý thức được mình đến không đúng lúc.
Trong tiềm thức hắn chỉ cảm thấy, Tiết Tẫn đã trở về, thì hắn có thể tự do đi vào bên trong, hồn nhiên quên mất bên trong còn tồn tại một nữ tử tên Giang Sương Hàn.
Cho đến khi bị Tiết Tẫn ngăn cản, Trì Sơn mới gãi gãi đầu: "Giang cô nương còn chưa có dậy nữa sao?"
Tiết Tẫn liếc mắt nhìn Trì Sơn một cái, trong mắt chứa đầy vẻ khó hiểu.
Trì Sơn giống như phát hiện việc gì đó kinh thiên động địa lắm, con ngươi hắn trừng to, khϊếp sợ nói: "Không lẽ ngươi không biết sao? Ngươi cũng quá cặn bã rồi! Nữ tử người ta theo ngươi thời gian dài như vậy, còn vì người chịu nhiều đau khổ, thế nhưng ngay cả tên ngươi cũng không biết?"
Tiết Tẫn nhất thời nghẹn khuất, mặt lạnh hỏi ngược lại: "Có gì quan trọng à?"
Trì Sơn không nói nữa, quả thật giống như Tiết Tẫn nói, không có gì quan trọng cả, dù sao thì Giang Sương Hàn tồn tại được ở đây đều vì Tiết Tẫn, bởi vì trong lòng hắn vẫn nhớ mãi Khanh Khanh, kêu nàng Khanh Khanh là tốt nhất cho nàng, nàng gọi là gì cũng không còn quan trọng nữa.
"Không đúng, bây giờ là giờ nào rồi, sao nàng còn chưa thức dậy?" Trì Sơn vừa dứt lời, liền ý thức được bản thân đã quên mất một việc, hắn nhìn Tiết Tẫn trước mặt, nhướng mày, biểu tình trên mặt còn vô cùng mập mờ, đáng khinh.
Tiết Tẫn không có chú ý đến biểu cảm dư thừa trên mặt hắn, Trì Sơn vừa nói như vậy, làm cho hắn nhớ đến chuyện mình xem nhẹ đêm qua, hắn ngừng động tác trên tay, đi vào bên trong một lần nữa.
Trên mặt nữ tử nằm trên giường đỏ ửng một cách không bình thường, đôi môi thì trắng bệch, vẫn còn đang ngủ say, chưa có dấu hiệu thức dậy.
Trì Sơn đứng ở bên ngoài rèm, nghe thấy âm thanh Tiết Tẫn gọi Giang Sương Hàn: "Khanh Khanh? Khanh Khanh!" Trên mặt Trì Sơn biểu tình vô cùng bình thường nhưng trong lòng lại đang mắng Tiết Tẫn một câu tra nam.
Đại phu Ông Hiền còn chưa chẩn mạch, chỉ nhìn sắc mặt nữ tử nằm trên giường, thì mặt Ông đại phu đã trầm xuống, bình thường lão tiên sinh này cũng khá sợ Tiết Tẫn, nhưng đối với đại phu, chữa bệnh cứu người là chuyện lớn, không thể qua loa đại khái được, vì thế đổ ập xuống là một trận giáo huấn: "Cô nương này dầm mưa phát sốt đêm hôm qua, ngươi đã không biết thì thôi, đằng này còn giày vò người ta một đêm, đêm qua đầu bếp nấu canh gừng mang đến, ngươi không uống cũng không sao, nhưng nàng là một nữ tử thân thể yếu đuối, cần được giữ ấm thân thể, hiện tại sốt cao không ngừng, nếu phát hiện muộn nửa khắc, thì Đại tướng quân, ngươi có thể trực tiếp nhặt xác cô nương này rồi."
Tiết Tẫn bình tĩnh nhìn Giang Sương Hàn đang nằm, không nói một lời.
Trì Sơn liếc mắt nhìn gương mặt đen thui của Tiết Tẫn, ở một bên sốt ruột hô: "Không phải, Ông đại phu, ngài trễ chút hãy giáo huấn bọn ta, điều quan trọng bây giờ là cứu người, không phải sao, cô nương này còn có thể cứu được không?"
Bên trong doanh trại của bọn họ xưa nay không có nữ tử, họ biết ở Bắc địa khí hậu khắc nghiệt, điều kiện thì thiếu thốn, nghèo nàn, nữ tử thân thể mềm yếu, dễ nhiễm bệnh, nếu bị bệnh thì việc tĩnh dưỡng thật tốt cũng là một việc khó khăn.
Bởi vì câu nói kia của Trì Sơn, Ông đại phu trực tiếp đem lửa giận chuyển toàn bộ sang người Trì Sơn, hướng hắn thổi râu trợn mắt: "Ta đã gọi người đi nấu thuốc, sau khi uống thuốc, ước chừng buổi tối có thể tỉnh lại, sau khi tỉnh lại các người cẩn thận một chút, đừng làm cho cô nương này tiếp xúc với gió lạnh bên ngoài."
Nói xong câu này, Ông đại phu nhìn cũng không thèm nhìn hai người, trực tiếp xoay người bước nhanh ra ngoài. Trì Sơn nhìn bóng dáng Ông đại phu rời đi, theo bản năng muốn gọi lại, khiến ông ta ở lại đây, mà để làm gì thì hắn cũng không biết nữa, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy lúc này có đại phu ở đây sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Ông đại phu rời đi không lâu lắm đã lập tức trở lại, trên tay còn cầm một chén thuốc màu đen đang bốc khói nghi ngút, Trì Sơn vô thức đưa tay ra nhận, kết quả còn chưa chạm đến chén thuốc đã bị người phía sau giành trước một bước.
Phản ứng lại, hắn ngượng ngùng thu tay.
Tiết Tẫn tiếp nhận chén thuốc, cầm cẩn thận trong tay, sau đó đi đến bên giường, nâng Giang Sương Hàn dậy, ôm vào trong ngực, tay chân cứng ngắc bắt đầu đút thuốc cho nàng.
Đứng ngay bên cạnh, Trì Sơn nhìn trong chốc lát, thấy hắn từ đầu đến cuối đều không thể đút được muỗng thuốc nào vào miệng nàng, liền dứt khoát đi về phía trước hai bước, hắn quá biết vị Đại tướng quân này chưa bao giờ chăm sóc cho người khác bao giờ, huống chi đối phương lại là một nữ nhân: "Ngươi đút có được không đó? Bằng không để cho ta."
Tiết Tẫn không có để ý đến hắn, cầm chén thuốc đặt xuống bàn bên cạnh, lắc nhẹ bả vai Giang Sương Hàn, ở bên tai nàng khẽ gọi: "Khanh Khanh."
Giang Sương Hàn đã sớm bị sốt đến đầu óc mơ hồ, Trì Sơn cũng không trông cậy vào Tiết Tẫn có thể gọi người tỉnh lại vào lúc này, ngay tại thời điểm hắn đang tính toán bưng chén thuốc Tiết Tẫn đặt ở một bên lên, Tiết Tẫn gọi vậy mà lại có tác dụng, tuy rằng Giang Sương Hàn không có mở miệng nói chuyện nhưng rõ ràng là đã tỉnh lại.
Hắn một lần nữa đem bát cầm lên. lần này đút thuốc thuận lợi không ít, sau khi đem chén thuốc đút xong, Tiết Tẫn mới một lần nữa buông Giang Sương Hàn ra, đỡ nàng nằm xuống giường, nâng tay lên thăm dò độ ấm trên trán nàng.
Ông đại phu tức giận lườm hắn một cái, thầm nghĩ, thuốc nào mà có tác dụng nhanh như vậy, chắc thuốc của ông là linh đan diệu dược quá?
Tiết Tẫn hình như cũng có nghĩ đến điểm này, sốt cao chưa hạ, từ từ thả tay xuống, biểu tình thản nhiên, một chút cũng không chịu ảnh hưởng bởi động tác vừa rồi.
Giang Sương Hàn còn chưa hạ sốt, không ngừng nói lời mê sảng, không biết nàng đang nằm mơ thấy cái gì, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, miệng nói lời mê nhưng âm thanh quá nhỏ nên bọn họ đều không nghe rõ.
Không bao lâu, cảnh tượng dường như trở nên căng thẳng, trên mặt Giang Sương Hàn chảy hai hàng nước mắt, lần này bọn họ đều nghe rõ lời những mê sảng của nàng: Tướng quân, tướng quân, đừng đi mà tướng quân, đừng rời bỏ A Hàn."
Bên trong doanh trướng một mảnh im lặng.
Tiết Tẫn bình tĩnh cầm lấy tay Giang Sương Hàn, người vừa rồi còn gặp ác mộng, trong nháy mắt lập tức được trấn an, yên ổn ngủ tiếp.
Người dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng là Ông đại phu, ông vốn tức giận hai người này không biết quan tâm đến thân thể của bản thân, lúc này người trên giường nửa tỉnh nửa mê, suy yếu tái nhợt khiến ông không còn nhớ đến việc trách cứ nữa, dứt khoát phất tay áo rời đi.
Ông đại phu nói khoa trương sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, ít nhiều cũng do bọn họ một phần, ông bực bội bọn họ không coi trọng sức khỏe của bản thân, sau khi uống thuốc không đến nửa canh giờ, Giang Sương Hàn từ từ tỉnh táo trở lại.
Tiết Tẫn thấy nàng tỉnh, chỉ bảo nàng nằm nghỉ ngơi, hắn ra ngoài một lát rồi trở lại, liền nhanh chóng mang Trì Sơn đi: "Vừa rồi có chuyện gì muốn nói với ta, thì bây giờ nói nhanh đi."
Trì Sơn hướng bên trong nhìn thoáng qua, đưa Tiết Tẫn ra bên ngoài doanh trướng: "Vẫn là câu nói đó, ta cảm thấy nữ nhân này có phần vô cùng kỳ lạ."
Tiết Tẫn nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Trì Sơn nghĩ đến vừa rồi, bên trong mộng, Giang Sương Hàn còn gọi Tiết Tẫn, dường như nàng thật sự đối với Tiết Tẫn chân thành tha thiết, còn có việc Tiết Tẫn không ở doanh trại nhiều ngày, Giang Sương Hàn vô cùng quy củ, hắn do dự trong khoảng hai ba giây, lại nhớ tới bộ dạng Tiết Tẫn khi chăm sóc Giang Sương Hàn, tuyệt đối đây là lần đầu hắn thấy Tiết Tẫn chiếu cố người khác. Tất nhiên trong số đó không có Triệu Phù Khanh, vì nàng ta chưa bao giờ cho Tiết Tẫn có cơ hội được chăm sóc cả.
"Ngươi nhớ lại xem, bộ dạng sau khi gϊếŧ người của nàng ta đêm qua, ngươi đã bao giờ gặp qua một nữ nhân nào tàn nhẫn như vậy chưa?"
"Chưa gặp qua." Tiết Tẫn nhớ lại cảm giác lúc nhìn thấy nàng nắm chặt con dao còn dính máu trên tay, tâm tình sung sướиɠ hiếm khi có được: "Chưa bao giờ thấy qua mới có thể coi trọng, không phải sao?"
"Ngày hôm qua, ta tra khảo mấy tên lính kia, thời điểm nàng gϊếŧ người, mắt cũng không chớp lấy một cái, một đao giải quyết xong Vương Vũ." Tận mắt chứng kiến bộ dạng thi thể kia, lại nhớ đến ngày bình thường Giang Sương Hàn mặt mày lạnh như băng, luôn luôn bình tĩnh, ung dung, nghĩ đến đây, Trì Sơn liền cảm thấy hoảng sợ.
Trì Sơn đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Tiết Tẫn trả lời, quay đầu nhìn hắn, thấy trong ánh mắt hắn mang theo tươi cười, không hiểu sao khi nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, Trì Sơn lại nghĩ đến thời điểm hắn gϊếŧ người trên chiến trường, lập tức rùng mình.
Tối hôm qua nếu hắn không phát hiện được mảnh vải dính máu bị rơi ở bên ngoài thì hắn căn bản không có khả năng nhanh như vậy mà tìm được nàng. Nhưng may thay, nàng sẽ tự cứu mình, rất thông minh.
Trong mắt Tiết Tẫn tràn đầy lạnh lùng: "Con thú hiền lành nhất khi bị bắt cũng trở nên nóng nảy, theo bản năng tự vệ mà cắn người, loài chim vì miếng ăn cũng tích cực đi kiếm mồi, càng không nói đến con người."
Không suy xét đến cái khác, chỉ nói đến cảm giác mà hai người này mang đến cho người khác thì thật đúng là trời đất tạo nên một đôi.
Trì Sơn đột nhiên nghĩ, người trong lòng của Tiết Tẫn tuyệt đối sẽ không cầm dao gϊếŧ người, đó là một nữ nhân ôn nhu như nước, đừng nói là cầm dao, ngay cả thần sắc nghiêm nghị nàng cũng chưa từng biểu lộ, thế thân này của Tiết Tẫn một chút cũng không giống nàng.
Không đợi Trì Sơn nói chuyện, chỉ thấy Tiết Tẫn đột nhiên dò xét mà nhìn hắn, giọng điệu bất mãn nói: "Không phải ta đã nói ngươi đừng xông loạn vào sao, nàng rất nhát gan."