Chương 47

Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit- Beta: Team May

***

Chờ đến lúc Giang Sương Hàn gặp lại Tiết Tẫn đã là ban đêm.

Xuân Nga đi mời Tiết Tẫn một lần, khi trở về cứ ấp a ấp úng nói rằng Tiết Tẫn đang ở một chỗ khác của Tây viện, sợ Giang Sương Hàn tức giận.

Thật ra Giang Sương Hàn cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là hơi nhướng mày: “Sài nương tử?”

“Bẩm cô nương, đúng vậy.” Xuân Nga nghẹn khuất trả lời, lại giải thích cùng Giang Sương Hàn, “Mấy ngày nay cô nương không ở trong phủ nên không biết, trước kia Đại tướng quân chỉ đến nơi này của cô nương, bọn nô tỳ đi đến Tây viện cũng đến nơi đây. Lúc cô nương không ở đây theo lệ cũ thường xuyên đến. Người bên ngoài chỉ nhìn Đại tướng quân cũng không thấy Đại tướng quân có bao nhiêu xúc động. Chỉ là hỏa hoạn ngày ấy, Sài nương tử đi gặp Đại tướng quân, không biết nói gì với Đại tướng quân, thế nhưng Đại tướng quân ban thưởng cho nàng ta không ít đồ vật này nọ.”

“Sau ngày ấy, Sài nương tử liền trở thành nương tử nổi bật nhất hậu viện, Cảnh nương tử chưa từng được lòng Đại tướng quân như vậy.” Xuân Nga nói xong cũng cảm thấy buồn bực, “Sau khi Sài nương tử đến đây vẫn vô thanh vô tức, không ngờ đến hóa ra còn có âm mưu.”

“Sau hoả hoạn chưa từng tới đây sao?” Giang Sương Hàn thuận miệng hỏi, thật ra không cần hỏi cũng biết đáp án.

Xuân Nga chần chờ trong chốt lát mới nhẹ gật đầu.

Giống như sợ Giang Sương Hàn thương tâm, lại giải thích nhiều thêm một câu: “Cô nương đừng tức giận, hiện giờ cô nương đã trở lại, Đại tướng quân quý trọng nhất vẫn là cô nương.”

“Ta chưa từng để ý chuyện này.” Giang Sương Hàn đáp.

Khi Tiết Tẫn đến, đúng lúc nghe được câu nói của Giang Sương Hàn.

Lúc này hắn hừ lạnh: “Biết nàng không thèm để ý.”

Giang Sương Hàn giả vờ không nghe thấy, tự nhiên hỏi thăm: “Hiện tại có thể đi gặp Du đại nhân chưa?”

Tiết Tẫn nhìn nàng: “Được.” Tiếng nói vừa dứt, liền xoay người đi ra bên ngoài.

Giang Sương nhìn bóng dáng của Tiết Tẫn, đi theo sau hắn.

Vốn dĩ Giang Sương Hàn nghĩ rằng Tiết Tẫn nói Du đại nhân đang ở trong phủ của hắn, chí ít cũng được an bài ở một tiểu viện nào đó. Không ngờ tới, nàng đi theo Tiết Tẫn bảy rẽ tám ngoặt, lại đến được phòng tối của phủ Đại tướng quân.

Bước chân hai người không đồng nhất, đi không được bao xa, khoảng cách giữa Giang Sương Hàn cùng Tiết Tẫn ngày càng xa, mặc dù trong lòng nàng sốt ruột nhưng vẫn không đuổi theo kịp. Cuối cùng, bước chân Giang Sương Hàn dừng lại ở cách phòng tối không xa, do dự nhìn Tiết Tẫn: “Du đại nhân thật sự ở trong này?”

“Hiện tại biết sợ rồi sao? Lẽ ra hôm qua nàng không cần đến, hiện tại mới bắt đầu hoài nghi, liệu có muộn quá không?” Tiết Tẫn cười lạnh, quay đầu nhìn nàng nói.

Giang Sương Hàn đưa tay sờ trán, không lên tiếng trả lời. Đương nhiên, nàng biết hiện giờ có nói nghi ngờ cũng không còn tác dụng gì, bây giờ người nàng đang ở trong phủ Đại tướng quân, mọi chuyện ở đây đều nghe lệnh Tiết Tẫn, Tiết Tẫn muốn đùa giỡn với nàng cũng vô cùng đơn giản.

Tiết Tẫn nhíu mày: “Vào đi.”

Giang Sương Hàn nhìn hắn, sau đó nhấc chân đi vào.

Phòng tối của phủ Đại tướng quân chuyên môn dùng để giam giữ phạm nhân, kẻ lần trước ám sát Tiết Tẫn cũng bị giam ở đây, nơi này như một nhà tù thu nhỏ. Đối với Du Hoằng Khoát thân là một Ngự Sử Trung thừa mà nói, vẫn còn quá mức.

Sau khi Giang Sương Hàn đi vào, cách đó không xa là thị vệ trông coi, tất cả thị vệ ở đây đều là tư binh của phủ Đại tướng quân, bọn họ sửng sốt khi nhìn thấy nàng, chờ đến khi nhìn thấy Tiết Tẫn ở phía sau lưng Giang Sương Hàn, họ mới thả lỏng.

Ở tận cùng bên trong của phòng tối, Giang Sương Hàn rốt cuộc nhìn thấy Du Hoằng Khoát.

Khác biệt rất lớn với Du đại nhân mà Giang Sương Hàn nhìn thấy ở trong phủ Đại tướng quân lúc trước, nhưng dựa theo tướng mạo cùng hình dáng để phân biệt thì Giang Sương Hàn vẫn có thể nhận ra người trước mắt chính là Du Hoằng Khoát nàng từng thấy.

Giang Sương Hàn ngừng bước chân.

Tiết Tẫn thấy nàng không tiếp tục đi về phía trước nữa, cũng dừng lại chờ nàng mở miệng.

"Du đại nhân là mệnh quan triều đình, Đại tướng quân tự ý nhốt người ở trong này, ngài không sợ người bên ngoài biết được sẽ lên án Đại tướng quân sao?” Giang Sương Hàn nhíu mày nói, nàng mơ hồ cảm thấy sự tình lần này Tiết Tẫn làm hơi quá đáng, lại cảm thấy hắn không phải là loại người không biết nặng nhẹ như vậy.

Nghĩ đến giằng co của Tiết Tẫn với Triệu Dịch Tuần, giống như mọi chuyện hắn làm đều là cố ý vậy.

“Đây là nàng uy hϊếp hay lo lắng cho ta?” Tiết Tẫn nói xong, bản thân không nhịn được tặc lưỡi một cái.

“Chỉ là nhắc nhở.” Giang Sương Hàn nghe được trào phúng trong giọng nói của hắn, lại không biết thật ra hắn đang tự giễu.

“Trừng phạt hắn là đúng người đúng tội, hiện giờ vụ án trên người hắn do ta xử lý, một ta không tra tấn, hai hắn không bị bỏ đói, chẳng qua là tạm thời giam hắn ở đây, đợi sau khi vụ án được điều tra rõ ràng thì dựa theo quy định trừng trị hắn, có gì không thể sao?”

“Vụ án gì?”

Đây là thời điểm Giang Sương Hàn có nhiều vấn đề để hỏi nhất trong mấy ngày qua, lúc hai người ở cùng một chỗ. Trong lúc nhất thời Tiết Tẫn không biết Giang Sương Hàn đang lo lắng cho Du đại nhân trước mặt, hay vì nàng sắp giúp người trong lòng làm rõ chân tướng mới quan tâm như vậy.

“Không phải vụ án nàng muốn biết kia đâu.” Ánh mắt Tiết Tẫn thâm trầm như giếng cổ, âm thanh lạnh đạm nói, “Vào xem đi.”

Giang Sương Hàn nhận được câu trả lời của Tiết Tẫn, theo hắn bước vào.

Trên người Du Hoằng Khoát mặc tố y, thời điểm hắn ta nghe được tiếng động thì biết Tiết Tẫn lại đến nữa, chẳng qua không ngờ đến còn gặp được người khác, vốn dĩ hắn không tính toán để ý, lúc này trái lại cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Hắn cứ một mực nhìn chằm chằm Giang Sương Hàn, lông mày nhíu chặt, nhưng trong mắt lại hiện ra tia sáng kỳ lạ.

Tiết Tẫn bất mãn nhíu mày: “Nói chuyện.”

Giang Sương Hàn phân biệt được một chút giọng điệu khi nói chuyện của Tiết Tẫn, đại khái cảm thấy hắn đang nói với mình, nàng chống lại ánh mắt của Du Hoằng Khoát, gần như hận hắn đến tận xương tủy nhưng vẫn cười, cắn chặt răng nói: “Du đại nhân đã lâu không gặp.”

Tiết Tẫn nghe vậy liếc mắt nhìn Du Hoằng Khoát, theo sau ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, lười nhác nhìn sườn mặt Giang Sương Hàn.

“Hóa ra thật sự là ngươi, vừa rồi đột ngột nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng nhận lầm người.” Hắn nói xong nhìn thoáng qua Tiết Tẫn, không nghĩ đến đúng lúc này Tiết Tẫn đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn co rúm lại, “Dù sao ở Yến Đô cũng có một vị hoàng phi rất giống cô nương.”

Giang Sương Hàn nghe thấy theo bản năng muốn nhìn Tiết Tẫn ở bên kia, nhưng nàng không có quay đầu. Lúc này nàng đang đưa lưng về phía Tiết Tẫn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn.

“Bởi vì ngươi cho rằng ta đã chết trong trận binh biến kia đi.” Giang Sương Hàn cười, âm thanh cực kỳ lạnh lùng.

“Cô nương nói đùa.” Du Hoằng Khoát nói xong, lại cẩn thẩn nhìn thoáng qua Tiết Tẫn bên kia.

“Năm đó ở Nghi Thủy xảy ra binh biến, Lâm Trạch vương cùng sáu vạn đại quân đều chết trong trận chiến loạn kia, Du đại nhân thân là giám quân triều đình phái tới lại không thấy bóng dáng, Du đại nhân đối với chuyện này không có gì muốn nói sao?” Giang Sương Hàn nhịn xuống xúc động muốn rút đao đâm người trước mặt, lạnh lùng hỏi hắn, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy khó mà khắc chế được.

“Cô nương hiểu lầm rồi, thần năm đó đã từng đợi ở Nghi Thủy, nhưng trước khi chiến loạn kia xảy ra, thần nhận được cấp báo gửi từ Yến Đô, đã sớm rời khỏi. Mọi người đều vô cùng tiếc hận chuyện Lâm Trạch vương chết trên sa trường, nhưng cô nương không thể đem chuyện này đổ hết trên đầu thần được.” Du Hoằng Khoát cười đến hết sức khôn khéo.

Hắn nhìn thoáng qua Tiết Tẫn ở cách đó không xa: “Mong Đại tướng quân suy nghĩ lại, cho dù thần lớn mật cũng không dám động tay động chân trong chuyện của lão tướng quân cùng Lâm Trạch vương.”

Hắn cắn chết việc Giang Sương Hàn không có chứng cứ, Tiết Tẫn trước mặt cũng không thể làm gì hắn, cho nên chỉ cần chết cũng không thừa nhận thì họ sẽ không có cách nào bắt hắn cả.

“Lâm Trạch vương chết trận! Giám quân rời khỏi Nghi Thủy không bao lâu liền thăng quan phát tài, hiện giờ giám quân nói, chuyện này ngươi hoàn toàn không hề biết, không khỏi xem người khác là tiểu hài tử.”

‘Cô nương lại đùa rồi, chưa từng làm chuyện này, sao Du mỗ có thể nhận được chứ?” Dĩ nhiên hắn phát hiện cảm xúc của Giang Sương Hàn, “Lúc trước khi ở Nghi Thủy, toàn quân tướng sĩ đều nói trong mắt Lâm Trạch vương chỉ có cô nương, cô nương cũng có tình cảm với Lâm Trạch vương, hai người tình cảm sâu nặng, hiện giờ thần nghe cũng cảm động thay Lâm Trạch vương. Đến tận bây giờ mà cô nương vẫn còn nhớ Lâm Trạch vương, có thể thấy được tình cảm năm đó ở Nghi Thủy sâu đậm cỡ nào.”

“Thần biết cô nương lo lắng, nếu cô nương tin tưởng, thần có thể dốc sức vì cô nương cũng vì Đại tướng quân, tìm người hiểu rõ binh biến năm đó ở Nghi Thủy, được không?”

Giang Sương Hàn chưa kịp lên tiếng đã nghe Tiết Tẫn vẫn im lặng nãy giờ nói: “Không cần.”

Giang Sương Hàn nhìn sang Tiết Tẫn.

Đúng lúc này Tiết Tẫn đứng dậy, trong phòng tối có đốt chậu than, ánh sáng lập lòe, thấy được gương mặt âm trầm của Tiết Tẫn, hắn đi đến bên cạnh Giang Sương Hàn, nhìn về phía Du Hoằng Khoát bị ngăn cách bên trong phòng tối: “Ngươi có khả năng tìm được người thì tất nhiên bản thân ta tra được.”

Du Hoằng Khoát bị giọng nói âm u của hắn dọa sợ, lui về sau mấy bước.

Tiết Tẫn nói xong liền muốn kéo Giang Sương Hàn đi nhưng Giang Sương Hàn không hề nhúc nhích, nàng muốn nói chuyện với Du Hoằng Khoát thêm một lát nữa, cho dù chỉ nghe được một ít tin tức ở Nghi Thủy năm đó cũng tốt.

Tiết Tẫn không cho Giang Sương Hàn cơ hội này, hắn mạnh mẽ túm cổ tay của Giang Sương Hàn lôi đi, sức lực to lớn, Giang Sương Hàn sợ rằng trên cổ tay đã lưu lại một vết đỏ.

“Đúng rồi, Du đại nhân thay tên đổi họ trở thành một tân quan, có lẽ đã quên thê nhi ở quê nhà, không cần lo lắng đâu, ta đã giúp đại nhân tìm được họ rồi.” Sau cùng Tiết Tẫn ném một câu khiến Du Hoằng Khoát sụp đổ, lôi kéo Giang Sương Hàn rời đi.

Thật ra Giang Sương Hàn đã bị bế tắc ở trong phòng tối kia một hồi, suy nghĩ cẩn thận nếu mình tiếp tục hỏi mà Du Hoằng Khoát vẫn không thành thật khai báo thì nên rời khỏi đây trước.

Sau khi ra khỏi phòng tối, cả hai đều không mở miệng, Tiết Tẫn không buông tay Giang Sương Hàn, hai người cứ không hợp quy củ như vậy mà đi ra bên ngoài. Có lẽ bị Giang Sương Hàn kéo, bước chân Tiết Tẫn chậm lại không ít.

“Đại tướng quân đã tìm được điểm yếu của Du Hoằng Khoát rồi sao?” Giang Sương Hàn đắn đo suy nghĩ vẫn cảm thấy lo lắng, câu nói sau cùng kia của Tiết Tẫn giống như thật sự có thể uy hϊếp được hắn ta vậy, nàng nhịn không được hỏi.

“Du Hoằng Khoát nói lão tướng quân là ai? Chuyện kia chính là chuyện Đại tướng quân muốn điều tra?”

Giang Sương Hàn thật vất vả mới có chút tâm tư muốn hỏi chuyện, nhưng toàn bộ hành trình Tiết Tẫn đều không trả lời nàng chỉ kéo nàng đi trở về. Từ góc độ của Giang Sương Hàn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Tiết Tẫn, đôi môi mím chặt, người ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra được tâm tình lúc này của hắn không dễ chọc.

Đây là nguyên nhân bọn họ không quy củ lôi lôi kéo kéo trên đường cũng không có người dám nhìn nhiều.

Mãi cho đến Tây viện, Xuân Nga cùng Thu Cơ vừa mới nhìn thấy hai người rời đi, lo lắng canh giữ ở cửa, lúc này gặp được hai người đã trở lại, xa xa hành lễ: “Đại tướng quân, phu nhân.”

Tiết Tẫn không liếc nhìn hai người chỉ một cái đã trực tiếp kéo tay Giang Sương Hàn vào phòng, sau đó hưng hăng đóng cửa lại.

Giang Sương Hàn đang muốn nhìn Tiết Tẫn đã bị khóa eo. Gương mặt lạnh lùng của Tiết Tẫn dứt khoát hôn lên môi nàng, giống như tối hôm qua tất cả đều để trút giận.

Đôi tay Giang Sương Hàn được buông ra không bao lâu, nhưng cổ tay lại bị kìm chế không nhúc nhích được, nàng liều mạng giãy giụa kết quả chỉ khiến Tiết Tẫn đối xử càng thêm thô bạo.

Nếu là đêm qua, Giang Sương Hàn sẽ không phản kháng chút nào, nhưng mới vừa nghe qua chuyện của Triệu Huyên Ngọc, đây là lúc Giang Sương Hàn không tình nguyện đến gần Tiết Tẫn nhất, mỗi một động tác của hắn đều khiến nàng cảm thấy hổ thẹn chán ghét đến cực điểm.

Nhưng nàng không ngăn được Tiết Tẫn.

Tiết Tẫn hôn lên cổ nàng, nếm được nước mắt hắn mới ngừng lại, trực tiếp ôm người đưa đến trên giường.

Một bên hôn một bên hỏi nàng: “Mười bốn tuổi đi theo bên cạnh hắn, ở cạnh hắn bốn năm, hắn dạy ngươi nhiều thứ như vậy, có từng dạy cái này không?” Tiết Tẫn lôi kéo tay nàng, nàng bị ép khuất phục.

“Hắn có hôn ngươi như vậy không?”

Tiết Tẫn hỏi một vấn đề lại một vấn đề khác, không cần Giang Sương Hàn trả lời giống như đang tra tấn nàng vậy.

“Tình sâu nghĩa nặng, tình cảm sâu đậm?” Tiết Tẫn nghe tiếng khóc của nàng càng thêm phiền lòng, trực tiếp khẽ thì thầm bên tai nàng nói, “Ngươi nói, nếu như hắn biết ta đối với ngươi như hiện giờ, nhiều lần như vậy, không biết hắn sẽ nghĩ về ngươi thế nào?”

Thể xác cùng tinh thần của Giang Sương Hàn vô cùng mệt mỏi, nàng chỉ muốn chìm xuống, lại bị hắn kéo lên, nàng chìm trong nước, chung quy không thể nào trong sạch được.

Cuối cùng Giang Sương Hàn bị đau đớn làm giật mình tỉnh lại, đợi nàng thống khổ mở mắt, mới hiểu được Tiết Tẫn đang hôn nốt ruồi trên sống mũi nàng. Nói hôn có thể không quá chuẩn xác, chính xác mà nói là hắn dùng răng gặm cắn, thật sự hôm nay Tiết Tẫn đang nổi điên.