Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor-Beta: Team May
Chuyện Đại Tướng Quân xông vào hoàng cung truyền đi rất nhanh, nhưng cũng không có mấy người để ý, chuyện như vậy xảy ra ở trên người Tiết Tẫn quá là bình thường.
Duy nhất việc không quá thường gặp chính là lần này Hoàng Thượng lại trách phạt hắn, ra lệnh cưỡng chế cấm túc hắn ở trong phủ Đại tướng quân ba tháng, trong lúc đó không được bước ra khỏi phủ Đại tướng quân một bước. Lời truyền đi còn nói thời điểm Đại Tướng Quân nghe được lệnh trừng phạt này còn cười chấp nhận, làm người bên cạnh nhìn thấy bị dọa không dám nói lời nào.
Sau khi Tiết Tẫn hồi phủ việc đầu tiên chính là đi đến Tây viện, trên đường đi bước chân không ngừng, lúc còn chưa đi vào thì lại bị quản gia đang chờ ở ngoài viện ngăn cản: "Đại Tướng Quân đã về."
"Ừm, ta kêu ngươi tra chuyện kia thế nào rồi?" Tiết Tẫn tùy ý lên tiếng xong liền muốn đi vào bên trong.
Thu Cơ và Xuân Nga đã thủ ở trong sân rất lâu, hôm nay đầu tiên là gặp người đến tìm đồ, bây giờ lại gặp Tiết Tẫn cũng tới, còn tưởng rằng là tới tìm bóng dáng của Giang Sương Hàn, lúc nhìn thấy Tiết Tẫn mặt mày đều biểu lộ vẻ vui mừng: "Đại Tướng Quân, phu nhân muốn trở về sao."
Tiết Tẫn không đáp lại, hai người liếc nhau một cái, rốt cục mới phát hiện ra bầu không khí không thích hợp, đồng thời quỳ gối một bên không dám nhiều lời.
Nhìn thấy Tiết Tẫn trực tiếp đi về phía tòa nhà chủ vị, hắn giương mắt nhìn về phía Phùng Quản Gia đang đứng cùng thủ hạ: "Đã tìm ra được gì?"
"Hồi bẩm Đại Tướng Quân, Giang cô nương ở đây để lại rất ít đồ, sai người phía dưới tìm hồi lâu cũng không tìm được cái gì, có điều ở trong hốc tối bên trong gầm giường phát hiện cái này, không biết có phải là thứ Đại Tướng Quân muốn hay không." Trên mặt Phùng Quản Gia tất cả đều là lo lắng, đem bình thuốc kia đưa lên, cái bình này không phải đồ trong phủ Đại tướng quân.
Tiết Tẫn trầm mặt tiếp nhận bình nhỏ ông ta đưa tới, nhìn thoáng qua biểu cảm Phùng Quản Gia, sau khi đem cái bình nhỏ trên tay kia dò xét một vòng thấy nắp bình mới được mở ra.
Phùng Quản Gia thấy thế vội vàng giải thích một câu: "Lão nô đã sai đại phu nhìn qua, bên trong chứa chính là chất kịch độc, Đại Tướng Quân nhất thiết phải cẩn thận! Dính lấy một chút cũng rất nguy hiểm."
Tiết Tẫn sau khi nghe không những không thu tay lại, ngược lại thì giống như chưa từ bỏ ý định, thật sự đem độc dược ở trong đó đổ ra một chút, bột màu trắng, chỉ nhìn như vậy cũng đoán không ra có gì hiếm lạ.
Hắn vừa nâng mắt, hai nha hoàn vẫn luôn nghe đối thoại của bọn hắn lúc này toàn thân đã run lẩy bẩy.
Tiết Tẫn đột nhiên cười, hắn cười to lên, Thu Cơ với Xuân Nga càng run hơn, ngay cả Phùng Quản Gia cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đều muốn bản tướng quân chết, đến bây giờ còn có người muốn bản tướng quân chết!" Tiết Tẫn đem độc dược nhích lại gần mình, giống như muốn nếm thử chút mùi vị, rất nhanh hắn lại đứng dậy, đi đến trước mặt hai nha hoàn đang quỳ, "Các ngươi không phải là người bên cạnh nàng sao? Không thì các ngươi đến nếm thử xem thứ được giấu này có gì tốt?"
Mắt Tiết Tẫn đỏ lên, mặt như điên cuồng, hai nha hoàn không dám chạy trốn, chỉ có thể chảy nước mắt lắc đầu, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ càng chọc giận Tiết Tẫn.
"Không ăn?" Tiết Tẫn cười hỏi lại.
Thu Cơ và Xuân Nga không dám đáp lại.
"Vậy còn không lăn ra ngoài!" Tiết Tẫn đưa tay ném cái bình thuốc kia xuống đất, bịch một tiếng vang trầm, cái bình nhanh như chớp lăn thật xa.
Hai người không còn dám ở lại trong phòng, lập tức chạy ra bên ngoài, nói là chạy thì càng giống như là trốn hơn.
Một lần nữa Tiết Tẫn ngồi trở lại vị trí mới vừa rồi, nhìn Phùng Quản Gia còn ở lại tại chỗ, âm thanh trầm thấp hỏi: "Còn có gì khác sao?"
"Hồi bẩm Đại Tướng Quân, không có." Phùng Quản Gia thở dài, ông đem ánh mắt chuyển qua trên bàn, "Trên bàn là bức họa Đại Tướng Quân muốn."
"Sai người đưa một chậu than tới." Tiết Tẫn phân phó nói.
Quản gia ước chừng đoán được Tiết Tẫn muốn làm gì, hắn ta nhìn thoáng qua biểu cảm của Tiết Tẫn, mới khom người đáp ứng.
Chờ quản gia mang theo người đưa chậu than tiến vào, Tiết Tẫn ở ngay trước bàn nhìn những bức họa kia, rõ ràng lúc trước nhìn thì giống, nhưng biểu cảm lại khác nhau rất lớn.
Khuôn mặt của bản thân hắn bình thường rất cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, lúc này dáng vẻ lạnh lùng đứng ở bên cửa sổ càng làm cho người ta thấy chấn động lòng người, cũng không phải quá kinh sợ, mà chỉ là kiểu gì cũng sẽ vô thức lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Quản gia đã sớm qua cái thời lo lắng cho mạng nhỏ của mình rồi, thứ hắn ta càng lo lắng chính là thân thể Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn nhìn thoáng qua chậu than kia: "Phùng thúc."
"Lão nô không dám nhận." Phùng Quản Gia lập tức sợ hãi nói.
"Ngươi cũng xem như nhìn ta lớn lên." m thanh của Tiết Tẫn so với trước đó tỉnh táo không ít, "Cũng đã gặp biểu huynh Lâm Trạch Vương của ta, ta với hắn, bình thường rất giống nhau sao?"
"Lâm Trạch Vương ngọc thụ lâm phong, ở trong kinh người người khen ngợi là công tử như ngọc, Đại Tướng Quân người uy phong mọi mặt, cũng nghiêm nghị. Nếu nói giống nhau, dù hai người các ngài là biểu huynh đệ, nhưng lão nô thấy là một chút cũng không giống nhau." Phùng Quản Gia không biết vì sao người đột nhiên lại nhắc đến Triệu Huyên Ngọc, chỉ có thể đáp lại chi tiết.
"Đúng! A, làm sao lại có người hai khuôn mặt rõ ràng như vậy cũng không nhìn rõ? Trừ phi là căn bản không muốn nhìn rõ." Tiết Tẫn trừng mắt người trên bức họa cười lạnh nói.
"Vậy bệ hạ và Lâm Trạch Vương thì sao?" Tiết Tẫn lại hỏi.
"Ý của Đại Tướng Quân là... Thánh thượng và Lâm Trạch Vương là huynh đệ ruột thịt, đương nhiên là càng giống nhau." Phùng Quản Gia nói, hắn ta nhìn thấy lông mày Tiết Tẫn có chút nhăn lại, cảm thấy ước chừng cái này không phải đáp án Đại Tướng Quân muốn, nghĩ rồi lại bổ sung một câu, "Dân gian thường nói, Lâm Trạch Vương là quân tử tại thượng, nho nhã như ngọc, trên đời này không có mấy người có thể có được khí độ như Lâm Trạch Vương."
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một lúc." Tiết Tẫn không kiên nhẫn khoát tay áo.
Phùng Quản Gia nhọc lòng nhìn thoáng qua chậu than đang cháy mạnh, sau khi Tiết Tẫn nói xong câu đó, lửa than lốp bốp vang một tiếng, phía sau lưng hắn ta đổ mồ hôi, chỉ nói: "Vậy lão nô canh giữ ở cửa, nếu Đại Tướng Quân có dặn dò gì thì gọi lão nô."
"Đi ra ngoài đi." Tiết Tẫn không nhìn hắn ta, từ từ đến bên cạnh bàn, ánh mắt của hắn nhìn gắt gao chăm chú vào bức họa.
Kỳ thật bức tranh này chi tiết lộ liễu khắp nơi, ví như xưa nay hắn sẽ không mặc đồ thanh nhã như vậy, hắn cũng chưa từng dựa bàn vẽ tranh, từ nhỏ hắn lớn lên ở biên quan, đối với mấy chuyện văn vẽ này làm sao mà có hứng thú, vì thế không ai chỉ dạy, thời điểm Lâm Trạch Vương hỏi hắn binh thư, cũng cười chuyện hắn không biết viết văn.
Chẳng qua là thời điểm ban đầu nhìn thấy lại chưa từng suy nghĩ nhiều. Là bởi vì lúc trước hắn chưa từng nhìn kỹ qua, cũng chỉ cảm thấy nàng muốn vẽ thì cứ vẽ, chắc chắn sẽ có mấy bức họa xuất sắc.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy nàng lấy hắn làm mẫu để vẽ, chưa hề nghĩ tới vẽ ra những nhân vật này, vậy mà có thể họa một người khác từng chung đυ.ng với nàng, mà người kia, lại còn là biểu huynh hắn luôn luôn tôn kính.
Trong lòngTiết Tẫn đã gần như điên cuồng, chỉ là trước mắt người thì không có ở đây, hắn chỉ hận không được bóp lấy cổ của nàng, để nàng nói cho rõ ràng từng chuyện một trong quá khứ.
Hắn nhìn chằm chằm thì càng muốn nói, càng cảm thấy mình ngu xuẩn, thời gian dài như vậy lại không hề phát hiện.
Sau khi nhớ lại Triệu Huyên Ngọc, Tiết Tẫn lại nhớ lại rất nhiều, ví như thật ra hắn không thích hát hí khúc, ngẫu nhiên đến Lê Viên nghe cũng là do đám bằng hữu lẫn lộn ở Yến Đô lúc trước, nhưng Triệu Huyên Ngọc không giống, hắn ta không có việc gì nên thích đi nghe hát hí một chút.
Đám bạn xấu kia còn từng đùa, cũng chỉ có khúc tuồng Lê Viên này mới khiến bọn hắn cảm thấy Lâm Trạch Vương vẫn còn là người sống trong thế tục, cũng có yêu thích giống như bọn hắn. Lúc ấy Tiết Tẫn cũng cười: "Vậy không phải thật đúng là thành tiên sao?"
Lúc ấy đáy lòng hắn đối với những người này thật khinh thường, Triệu Huyên Ngọc nghe hí với bọn hắn nghe xác định không phải cùng một loại người, chẳng qua là lúc đó bằng lòng trà trộn ở trong Lê Viên, lười nhác thay đổi thôi.
Không ngờ, về sau biểu huynh hắn và cái thế tục này bị ràng buộc càng sâu thêm một bước, là Giang Sương Hàn.
Tiết Tẫn hồi tưởng lại lời nàng đã nói từng cái một, vậy mà không phân biệt ra lời nào là nói với hắn.
Cuối cùng Tiết Tẫn mang theo đao từ trong phòng đi ra, Phùng Quản Gia hoảng hốt: "Đại Tướng Quân, đây là... Đây là làm sao vậy?" Hắn ta một bên hỏi thăm, một bên nhìn thoáng qua bên trong gian phòng, chậu than đã tắt, không biết lúc nào lại bị Tiết Tẫn đá đổ.
Tiết Tẫn giống như không nghe thấy hắn ta nói chuyện, cầm theo thanh trường đao thường dùng đi về một hướng khác.
"Đại Tướng Quân, Đại Tướng Quân..." Phùng Quản Gia một bên hô hào hắn một bên đi theo.
Chờ tới lúc phát giác ra phương hướng Tiết Tẫn đi, quản gia ước chừng đoán được hắn muốn làm cái gì, nhất thời thở dài một hơi, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, để hai người này nháo loạn đến tình trạng như thế này.
Hạ nhân Bắc viện nhiều hoặc ít đều biết chút ít truyền ngôn lúc trước về Tiết Tẫn, thấy hắn trong tình trạng như thế đi tới, nên cũng không dám nói nhiều thêm một câu, cẩn thận từng li từng tí lui ra, đến trước mặt Phùng Quản Gia hỏi tình hình: "Quản gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái sân khấu kịch này không phải trước đó vài ngày mới vừa xây xong sao? Bản đồ cấu trúc còn là do Đại Tướng Quân tự mình vẽ, nhìn xem mấy tháng, tại sao lại muốn hủy vậy?"
Phùng Quản Gia cũng đành chịu, chuyện này hắn ta dù có hiểu rõ, cũng không biết nên nói từ chỗ nào, chỉ lắc đầu.
Hạ nhân nhìn không được, lại sốt ruột nói: "Trong này có không ít trang phục quý hiếm do Đại Tướng Quân cho người tìm về, đồ hóa trang kia mỗi kiện mà toàn Yến Đô cũng không tìm được, Đại Tướng Quân không có ý định muốn phá chứ?"
Câu nói này không cần Phùng Quản Gia trả lời, âm thanh bên trong đã nói cho hắn ta đáp án.
Hạ nhân cũng đi theo khẽ thở dài một hơi, không còn dám mở miệng. Đại Tướng Quân không đau lòng, bọn hắn đều là hạ nhân lại có gì để nói đâu.
Thánh chỉ trong cung trách phạt được đưa tới sau khi Tiết Tẫn giày vò ở Bắc viện xong, từ xa trông thấy phủ Đại tướng quân nội bộ mâu thuẫn, khói đặc thả lên không trung, thái giám đến tuyên chỉ rùng mình một cái, chỉ sợ Đại Tướng Quân lát nữa giận chó đánh mèo trên người mình.
Hắn ta vội vàng hấp tấp tiến vào trong phủ, lại phát hiện Đại Tướng Quân so với ngày xưa tiếp chỉ còn có phép tắc hơn một chút.
Nhưng thái giám truyền chỉ vẫn không dám tuỳ tiện buông lỏng, toàn bộ hành động cẩn thận từng li từng tí tuyên chỉ xong, đưa thánh chỉ tới tay Tiết Tẫn, cười nịnh nói: "Đại Tướng Quân chớ có lo lắng, những ngày này nhiều người muốn chỉ trích Đại Tướng Quân, Tể tướng bên kia nhìn chằm chằm, Thánh thượng nghĩ như vậy tất cũng là vì để cho người bên ngoài ngậm miệng."
"Người bên ngoài im lặng, cũng không phải toàn bộ lời để ngươi có thể nói." Tiết Tẫn lạnh giọng chế giễu.
Thái giám bị nghẹn họng, lại không dám tức giận, chỉ cúi đầu hành lễ cáo lui, dự định sau khi về hoàng cung, đem chuyện xảy ra bên trong phủ Đại tướng quân bẩm báo lại chi tiết cho Thánh thượng.
Trong Hướng thanh điện, Giang Sương Hàn cách đó không xa Tân Quý Phi đang ngồi lấy cớ đến đây thăm hỏi, nàng ta nói khẽ: "Thánh chỉ của Hoàng thượng đã hạ, cấm túc Đại Tướng Quân ba tháng, mấy tháng này cô nương cũng có thể yên tâm, sẽ không có người đến quấy rầy cô nương."
Giang Sương Hàn không biết Triệu Dịch Tuần luôn luôn khoan dung vì sao lần này đột nhiên lại phạt Tiết Tẫn, tóm lại nhất định không phải chuyện gì tốt.
"Thánh chỉ nếu có thể giữ được Đại Tướng Quân, chỉ sợ Sương Hàn cũng không cần cảm thấy bất an ở nơi này." Giang Sương Hàn cũng nói khẽ.
Tân Tự nghe vậy lại cười: "Xem ra cô nương không chỉ không tin Đại Tướng Quân, đối với Hoàng Thượng cũng cực kỳ không tín nhiệm."
Lời nói đường đột của nàng ta, cung nhân sau lưng lập tức ở bên tai nàng ta nhẹ giọng nhắc nhở vài câu gì đó, Tân Quý Phi nghe vậy chỉ cười khẽ một tiếng, biểu cảm khinh thường lại quá là rõ ràng, Giang Sương Hàn nhìn cũng cảm thấy có mấy phần sinh động.
Tân Tự cuối cùng vẫn là để thuộc hạ mang theo nhóm cung nhân tất cả đều lui ra ngoài.
Tân Tự từ sau ngày đó tới nay, không có chuyện gì là tới Hướng thanh điện đi dạo, nói là đến thăm Giang Sương Hàn, bảo đảm nàng sẽ không bị người trong cung khi dễ. Nàng ta có thể nghênh ngang tiến đến, tất nhiên là được Triệu Dịch Tuần cho phép, Giang Sương Hàn cũng không thể nói gì.
Từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn thấu tâm tư của Tân Tự, cũng hiểu được nàng ta đối với mình không có ác ý.
Chí ít từ khi Tân Tự tới nơi này, Giang Sương Hàn còn có thể nghe được một chút tin tức bên ngoài.
"Bên ngoài còn có lời đồn nói, Đại Tướng Quân phóng hỏa ở trong phủ, dùng việc này biểu hiện sự không phục đối với thánh chỉ của Hoàng Thượng. Nhưng phủ Đại tướng quân chỉ nói là trời hanh vật khô, không cẩn thận một chút, Bản Cung cảm thấy chân tướng chuyện này như thế nào, thật đúng là không biết chính xác được, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Sương Hàn ở trong cung, làm thế nào biết được chuyện bên ngoài cung." Giang Sương Hàn thản nhiên nói.
"Chúng ta cũng quen biết được mấy ngày, không nghĩ đến cái miệng này của ngươi thật đúng là một giọt nước cũng không lọt." Tân Tự hững hờ nói, "Có điều, Bản Cung thích tính tình này của ngươi, luôn cảm thấy ngươi sẽ cho Bản Cung một kinh hỉ."
Nàng ta nói xong, lại rời khỏi Hướng thanh điện.