Chương 40

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor- Beta: Team May

***

Triệu Dịch Tuần cũng không trông cậy Giang Sương Hàn có thể nói với hắn mấy câu, sau khi nhìn thấy cảnh từ biệt không mấy vui vẻ của hai người, liền tẻ nhạt rời đi.

Ngoài ý muốn chính là, lúc ra khỏi Triều Thanh điện, vậy màTiết Tẫn còn đứng ở đó, nhìn ánh mắt hắn cũng không biết đang suy nghĩ gì, tóm lại là tâm tình không tốt.

Triệu Dịch Tuần cười, chậm rãi đi về phía hắn, còn chưa đến gần đã nghe thấy âm thanh của Tiết Tẫn: "Bệ hạ lấy cái gì uy hϊếp nàng?"

Phản ứng đầu tiên của Triệu Dịch Tuần là cảm thấy hứng thú, hắn nhíu mày, bất ngờ khi thấy Tiết Tẫn còn chưa đi, lúc này nghe Tiết Tẫn nói càng bất ngờ, bên môi hắn chứa ý cười: "Tính tình của nàng, ai có thể uy hϊếp được chứ? Ta có thể lấy gì để uy hϊếp nàng?"

"Tính tình của nàng? Bệ hạ rất hiểu rõ nàng sao?" Ánh mắt Tiết Tẫn lại chuyển qua phía Triệu Dịch Tuần.

Triệu Dịch Tuần cho rằng ánh mắt hắn nhìn mình sẽ giống trước kia, một cặp mắt sắc bén hoặc dò xét nhưng lần này không giống nhau, ánh mắt Tiết Tẫn nhìn hắn thật bình thản, vậy mà hắn lại không đoán được Tiết Tẫn đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Dịch Tuần không nói chuyện, giống như biết Tiết Tẫn cũng không cần đáp án, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Hôm nay ta cùng bệ hạ đánh cược, nếu sau này, nàng đổi ý..."

"Nếu nàng muốn đi tìm Đại Tướng Quân, trẫm đương nhiên sẽ không ngăn cản." Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người nói trước lại biến thành Triệu Dịch Tuần.

Hoặc nói, thật ra ngay từ đầu Triệu Dịch Tuần đã có tính toán từ trước.

Triệu Dịch Tuần cùng Tiết Tẫn ngày thường đều là những người nhạy bén, nhưng lúc này bọn họ không chú ý đến, sau khi hai người đi khỏi, ở bụi hoa cách bọn họ đứng không xa có người lặng lẽ rời đi.

"Hắn thật sự đi rồi?" Hai mắt Thái phi đυ.c ngầu, trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc, thế nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

"Vâng thưa Thái Phi, nương nương có muốn đi khuyên nhủ Đại tướng quân không ạ? Sắc mặt Hoàng Thượng không tốt, tiếp tục thế này..." Lan Nhược thấp giọng nói.

"Không."

Lan Nhược nghe vậy ngẩng đầu.

"Trước kia ta chưa thấy hắn không biết chừng mực như vậy. Hôm nay bọn họ đều trong cơn tức giận, mấy ngày nữa rồi nói sau đi." Thái Phi thuận miệng nói.

Lăng Nhược lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, có lẽ vì xưa nay khi Thái phi muốn làm gì cũng chưa bao giờ giải thích cặn kẽ với nàng ta thế này. Nàng ta nghĩ vậy, theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Thái phi một cái, lập tức đối diện với tầm mắt lạnh lùng của bà ta, vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy trong nháy mắt suýt nữa hô hấp đã không còn.

Thái Phi không đề cập việc nàng ta lỗ mãng ngẩng đầu, Lan Nhược cũng không dám lớn mật nữa.

Trên đường trở về, Tiết Tẫn không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy lời nói của Triệu Dịch Tuần có chút kỳ quái.

Về chuyện Giang Sương Hàn không muốn cùng hắn trở về, hắn cảm thấy chỉ là tính khí nhất thời của tiểu cô nương, nàng thỉnh thoảng làm ầm ĩ như vậy, hắn có thể dung túng nàng, dù sao hắn muốn cũng không phải là một nữ nhân nhu thuận biết nghe lời.

Tiết Tẫn suy nghĩ vậy nên cũng yên tâm không ít, chí ít hiện tại đã tìm được người.

Nhưng Trì Sơn không nghĩ vậy, hôm nay hắn nghe nói Tiết Tẫn tiến cung, dứt khoát trực tiếp đi đến phủ Đại tướng quân chờ Tiết Tẫn trở về, thấy chỉ có một mình Tiết Tẫn trở về, hắn còn sửng sốt, lập tức cong khóa miệng nở nụ cười: "Không có ở trong cung?"

"Có." Tiết Tẫn liếc mắt nhìn hắn ta.

"Vậy nàng..."

"Nàng không trở về." Tiết Tẫn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Trì Sơn, bình tĩnh nói.

"Cái gì! Nàng không trở về? Sao lại thế này? Hoàng Thượng không thả nàng? Hay là... Chính nàng không muốn trở về." Trì Sơn nhìn thấy biểu cảm của Tiết Tẫn, không cần hắn trả lời, Trì Sơn lập tức đoán được đáp án, bởi vì như vậy nên hắn ta mới càng thêm lo lắng, "Nàng tức giận với ngươi sao?"

"Có ý gì?" Tiết Tẫn cũng đoán là nguyên nhân này, hiện tại nghe Trì Sơn nói thẳng ra khiến hắn nhịn không được hỏi.

"Không phải chứ, ngươi còn không nhìn ra? Chuyện gả xa lần này, mặc dù mọi việc đều chu toàn nhưng rốt cuộc vẫn phải cùng người Địch giao chiến, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì. Lúc ta đến, nếu chậm một chút chỉ sợ hiện tại nàng cũng không thể xuất hiện được trước mặt ngươi đâu. Mặc dù nhìn nàng giống như không sợ hãi gì, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là một nữ tử, trải qua một hồi trắc trở như vậy, lại là ngươi gây ra cho nàng, trong lòng sinh oán hận ngươi cũng là điều tất nhiên."

Tiết Tẫn nhìn hắn một cái, như đang chê hắn nhiều lời, nhưng mà không có ngắt lời của Trì Sơn.

"Nàng nói, vì sao không phải là Hiền Phi?" Ngữ khí Tiết Tẫn bình thản nói.

Vừa mới nghe chính miệng Giang Sương Hàn nói là một chuyện, nhưng bây giờ đem vấn đề lặp lại, lập tức trở thành chuyện khác. Sau khi hắn nói xong liền nhíu mày.

Trì Sơn không chú ý nhiều đến biến hóa nhỏ của Tiết Tẫn: "Điều đó đương nhiên là không thể, Hiền phi chính là phi tần, Hoàng Thượng sao có thể đồng ý cho nàng gả đi được, cái này thật sự là đưa người đi ra ngoài, nếu để lộ tin tức ra bên ngoài, nó mà truyền đi đối với thanh danh của hoàng thất ảnh hưởng cực kỳ không tốt."

Trì Sơn càng nói, càng cảm thấy biểu cảm Tiết Tẫn không thích hợp, hắn miễn cưỡng dừng lại, nhìn thoáng qua biểu cảm của Tiết Tẫn mới hỏi: "Không phải chứ, chả lẽ ngươi không nói trọng điểm trong đó cho nàng sao?"

Tiết Tẫn lắc đầu.

Trì Sơn gật đầu: "Cũng đúng, ta cảm thấy đạo lý đơn giản như vậy chính nàng có thể thông suốt, không cần ngươi nói. Nhưng mà, nếu nói thế, vì điều gì nàng còn không chịu trở về?" Trì Sơn nói một vòng, trở lại vấn đề ban đầu.

"Nàng nói, không muốn làm thế thân cho người khác nữa." Ánh mắt Tiết Tẫn trầm xuống.

"Thế thân? Nàng biết rồi? Không phải nàng đã sớm biết rồi sao." Trì Sơn nhớ đến khi đó Tiết Tẫn còn ở trước mặt hắn buồn bực, bây giờ người ta thật sự để ý, cũng không cần sầu não như vậy chứ.

"Đúng vậy, nàng sớm đã biết, hồi đó cũng không thấy tức giận sao lúc này lại tức giận nhỉ." Tiết Tẫn nghĩ không thông, nếu chuyện này trước kia Giang Sương Hàn từng nhắc qua, Tiết Tẫn còn có thể bối rối một chút nên giải thích với nàng như thế nào, nhưng lúc này nàng mới nhắc đến, hắn cũng không biết nói sao.

"Nếu là mấy việc này, ta cảm thấy, không phải là đại sự gì, qua hai ngày nàng nghĩ thông thì không có chuyện gì nữa rồi." Trì Sơn thở dài một hơi, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn.

Qua hai ngày mà nàng nghĩ thông suốt thì quá tốt, Tiết Tẫn cũng nghĩ vậy, nhưng trong lòng hắn luôn cảm giác buồn bực khó hiểu.

Là bởi vì lúc Giang Sương Hàn lạnh lùng đẩy hắn ra, hay là vẻ mặt thề son sắt của Triệu Dịch Tuần, Tiết Tẫn cũng không nói rõ được.

"Đúng rồi, ta vừa nghe quản gia nói, ngươi dựng một vũ đài ở trong phủ." Trong mắt Trì Sơn mang theo trêu đùa, "Là chuẩn bị cho Giang cô nương sao? Ta xem cái đài kia, tốt hơn Lê Viên bình thường rất nhiều, không giống như trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, mệt cho ta còn lo lắng ngươi bạc đãi một nữ tử thật lòng thật dạ đối xử với ngươi, lúc nào thì ngươi cho người dựng vậy?"

"Nàng đã thích hát hí khúc như vậy, thì để nàng hát đi." Ánh mắt Tiết Tẫn dừng ở nơi xa xa, trong đầu hiện ra biểu tình ôn nhu của Giang Sương Hàn khi nhắc đến hát hí khúc, "Sao hôm nay ngươi lắm lời vậy?"

"Ta nói nhiều còn không phải vì sự biến hóa của ngươi sao. Nếu thế này rồi mà ngươi còn không cho nàng danh phận, ta cảm thấy có chút không thể nào nhìn nổi nữa?" Suy cho rằng, Trì Sơn cùng Giang Sương Hàn có một khoảng thời gian quen biết, mặc dù quan hệ của hai người cũng không thân thiết bao nhiêu, nhưng so với những người khác trong phủ, tóm lại vẫn không giống nhau.

Lần này Tiết Tẫn không nói chuyện, mà liếc mắt nhìn Trì Sơn một cái.

Trì Sơn không dám nhiều lời: "Được rồi, ta đã biết, là ta lắm lời."

Thật ra Tiết Tẫn không biết phải trả lời vấn đề của Trì Sơn như thế nào, nên cho nàng danh phận không? Ngay từ đầu nên cho, tối thiểu, so với những nữ tử được người khác đưa đến phủ mà kể cả tên hắn cũng không biết thì nàng còn khiến hắn yêu thích hơn, nhưng mà vì điều gì chưa cho?

Là lười cho nàng danh phận, hay bởi vì nàng giống như không để ý? Hoặc bởi vì hắn nghĩ nàng không giống những người khác?

Trong lòng Tiết Tẫn không rõ lắm.

Lúc trước khi Giang Sương Hàn còn ở trước mặt mình, hắn không có nghĩ đến việc này, bây giờ nàng không ở đây, hắn lại suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần.

"Đúng rồi, thật sự là người của Hoàng Thượng cứu nàng trở về?" Trì Sơn một lần nữa hỏi đến điểm mấu chốt.

"Đúng vậy." Tiết Tẫn lạnh giọng đáp.

Trì Sơn tặc lưỡi, ý tứ trong đó e rằng chỉ có hai người bọn họ biết.

"Hắn sẽ không tính toán lấy Giang Sương Hàn đến kìm chế ngươi chứ?" Trì Sơn nói ra lời này, chính hắn ta cũng không tin tưởng.

Trì Sơn hiểu rõ Tiết Tẫn bao nhiêu thì Triệu Dịch Tuần còn hiểu rõ Tiết Tẫn hơn bấy nhiêu, trước mắt không nói đến việc Tiết Tẫn có thể bị kìm chế hay không, chỉ dựa vào chiêu này, Trì Sơn nhìn thấy cũng cảm thấy đây không phải là kế sách mà Triệu Dịch Tuần nghĩ ra. Đưa mỹ nhân đến rồi nhân cơ hội hạ độc Tiết Tẫn., trực tiếp độc chết hắn mới giống tính cách của Triệu Dịch Tuần.

Tiết Tẫn lắc đầu, hắn cũng cảm thấy không có khả năng.

Thế nhưng vì cái gì khiến Triệu Dịch Tuần phí sức lớn như vậy để mang người từ ngoại thành về cung ẩn náu, nếu không có Triệu Phù Khanh tiết lộ tin tức, chỉ sợ đến nay Tiết Tẫn còn không biết nàng đang ở trong Triều Thanh điện.

Nhớ tới đoạn đối thoại ngắn ngủi với Triệu Dịch Tuần, sắc mặt Tiết Tẫn càng thêm âm trầm.

Tiết Tẫn cảm thấy Giang Sương Hàn chỉ đang ầm ĩ cáu kỉnh với mình, không cho rằng nàng thật sự tính toán không trở về, cho nên sau khi rời đi cũng không thật sự tiếp tục đi gặp nàng nữa, dự định chờ Giang Sương Hàn chính mình hồi tâm chuyển ý.

Nhưng chờ một chút, chính là ba ngày.

Sau ba ngày, trong cung không có một chút tin tức nào truyền đến. Trong phủ Đại tướng quân trầm xuống như một vũng nước đọng. Hạ nhân trơ mắt nhìn thấy tâm tình Đại tướng quân khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần, nay lại trở nên kém hơn, hơn nữa còn dần trở nên âm trầm.

Ngay lúc này không một ai dám đến gần Đại tướng quân để tránh xui xẻo.

Trử bỏ quản gia vạn bất đắc dĩ, mắt thấy Tiết Tẫn sắp không áp chế được cảm xúc bực bội trong lòng, quản gia vội vàng mang đến tin tức trong cung.

Khi đó Tiết Tẫn đang ở Tây viện, cầm trên tay chính là tranh trước kia của Giang Sương Hàn để lại, đại khái đây là sở thích khác của Giang Sương Hàn ngoài hát hí khúc, nàng cũng không vẽ gì khác, chỉ vẽ hắn.

Ở Triều Thanh điện nhìn thấy hình như nàng đang vẽ tranh, vẽ cũng là hắn. Chẳng qua động tĩnh lúc hắn đẩy cửa bước vào có chút lớn hù họa đến nàng, mực văng ra dính trên gương mặt nhân vật trong tranh, nhưng vẫn nhìn ra được, khuôn mặt trên tranh chính là hắn.

Nàng đặt hắn ở trong lòng như vậy, chuyện lần này chỉ là một xíu náo loạn mà thôi, mặc dù hắn quả thật sốt ruột nhưng nàng muốn ầm ĩ, hắn chỉ có thể tùy nàng.

Tiết Tẫn không tính toán tiếp tục để nàng ở lại trong cung, nàng còn muốn tức giận thì nên trở về phủ Đại tướng quân tức giận.

Tiết Tẫn mới nghĩ rõ ràng chuyện này, quản gia đã tiến vào.

Trong giọng nói của hắn còn có chút không xác định, khóe miệng đã cong lên: "Là tin tức trong cung?"

Quản gia nhìn biểu cảm của Tiết Tẫn, liền biết hắn suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích nói: "Là tin tức của Thái Phi ở trong cung, nói là Thái Phi truyền khẩu dụ, thỉnh Đại Tướng Quân vào Tường Hòa cung một chuyến."

"Di mẫu?" Biểu cảm Tiết Tẫn cứng ngắt trong chốc lát, "Lúc này di mẫu gọi ta tiến cung là có chuyện gì?"

Quản gia lắc đầu: "Người trong cung Thái Phi không nói, chỉ nói Đại Tướng Quân lập tức tiến cung."

"Được." Tiết Tẫn bỏ bức tranh trong tay xuống, lại nghĩ đến cái gì, dựa theo vị trí cũ đem bức tranh bỏ vào bên trong hộp gỗ, lúc này ở trong đó còn có một chồng tranh, tất cả đều là chân dung của hắn, phần lớn là những dáng vẻ ngay cả hắn cũng chưa thấy qua, có thể thấy trong lúc hắn lơ đãng, Giang Sương Hàn chú ý hắn rất nhiều.

Khi còn bé Tiết Tẫn tiến cung rất nhiều lần, khi ấy thường đi theo mẫu thân đến cung của Thái phi trò chuyện cùng bà ấy, sau khi tuổi tác lớn dần liền ít đi, phần nhiều Thái phi gọi hắn vào cung cũng vì chuyện quan trọng, không phải chuyện liên quan đến Tiết gia cùng Du gia, thì chính là chuyện Tiết Tẫn càn quấy, gây sự đánh nhau.

Lúc này quản gia nói Thái phi gọi hắn tiến cung, hắn đã biết là chuyện gì rồi.

Thời điểm Tiết Tẫn đến Tường Hòa cung, không cần thông báo, cũng không cần cung nhân dẫn đường, tự bản thân hắn đi về phía chính điện bên kia, sau khi đi được nửa đường, mới có cung nhân đến đây thông báo, nói hiện giờ Thái Phi không có ở bên trong chính điện.

Hắn tự nhiên đổi phương hướng: " Ở Phật đường sao?"

Cung nhân lại lắc đầu: "Hiện giờ Thái Phi đang ở trong Tư An điện."

Bước chân Tiết Tẫn dừng một chút: "Sao lại đến chỗ đó chứ? Đi đi, ta đã biết, ta sẽ qua đó ngay."

Cung nhân cúi đầu xưng vâng.

Tư An điện được coi là chính kinh điện của Tường Hòa cung, mặc dù mấy năm nay ít người lui tới, cung nhân cũng không dám qua loa, dọc đường đi được quét dọn đến mức không còn một hạt bụi. Đây là chỗ trước đây Lâm Trạch Vương ở lại khi vào cung vào những dịp đặc biệt, cách chính điện bên kia khá xa, bên trong để không ít vật cũ của Lâm Trạch Vương.

Bây giờ Thái Phi ở bên này, có lẽ nguyên nhân do sinh thần của Lâm Trạch Vương đang đến gần.

Tiết Tẫn thở dài một tiếng, lại tiếp tục đi về phía trước, tất cả cung nhân đang đứng cạnh cửa, thấy Tiết Tẫn đến đây, đang muốn hành lễ sau đó đi vào bẩm báo, Tiết Tẫn khoác khoác tay áo, ý bảo bọn họ im lặng.

Lúc hắn đi vào, Thái phi không nghe thấy âm thanh, đang thu thập một hộp đựng toàn sách vở linh tinh ở trong đó, Tiết Tẫn nhìn thoáng qua nhớ lại, đó là những quyển sách mà Lâm Trạch vương từng đọc.

Mấy thứ này chính là mấy vật còn lưu lại ở Nghi Thủy trước kia, không biết từ khi nào đã mang về cung, đây cũng coi là một sự an ủi đối với nỗi khổ nhớ nhung của Thái phi.

Thái phi vừa muốn mở một cái hộp khác, Tiết Tẫn thấy một mình bà ấy có chút khó khăn cố hết sức, hắn đang muốn tiến lên hỗ trợ thì nhìn thấy mấy bức tranh quen thuộc.

Nửa canh giờ trước, Tiết Tẫn mới khép lại hộp gỗ, bên trong có một chồng tranh giống như mấy bức tranh trên bàn. Không phải giống nhau hoàn toàn, nhưng mà liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được mấy bức tranh này xuất phát từ tay của một người.

Vốn dĩ Tiết Tẫn muốn bước lên nhưng đã ngừng lại, hắn sửng sốt một lúc, lập tức lên tiếng: "Di mẫu, tranh này..."