Giang Sương Hàn vốn đang nghe Thái Phi muốn hỏi nàng chuyện gì thì vô tình ra vẻ thản nhiên, nàng biết Thái Phi hiện tại không tín nhiệm mình, chuyện này rất bình thường. Nàng nghĩ chuyện Thái Phi muốn hỏi chính là chuyện liên quan tới Triệu Huyên Ngọc, lại không ngờ tới, là Tiết Tẫn.
Đến mức Giang Sương Hàn không kịp trả lời nàng ta ngay lập tức.
"Chẳng qua là quan hệ theo nhu cầu." Giang Sương Hàn thả lỏng nói.
Thái Phi nhẹ gật đầu, dường như cũng không có ý định truy hỏi tiếp, ngược lại thản nhiên nói: "Buổi trưa ta đã nói với ngươi, không phải đang nói giỡn."
Chuyện nàng ta nói là chuyện để Giang Sương Hàn cách Tiết Tẫn xa một chút.
Giang Sương Hàn gật đầu: "Sương Hàn đã hiểu."
Thái Phi nhẹ gật đầu, chuỗi phật châu trên tay một lần nữa đeo lên cổ tay, lại là dáng vẻ không tranh quyền thế đi vào trong cung. Trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế thì trong lòng nàng ta lại bất an, nàng ta luôn cảm thấy, Tiết Tẫn đột nhiên tiến cung, là vì chuyện của Giang Sương Hàn.
Trước lúc này, Thái Phi cũng không cảm thấy đưa cháu ngoại trai là là loại tình cảm, thật sự là nghe lời đồn bên ngoài rất nhiều, lại vô thức suy nghĩ theo hướng tình tình ái ái.
Lúc trước, chuyện Tiết Tẫn mạnh mẽ xông vào trong hoàng cung cũng không ít, vì thế, Hoàng Thượng còn đặc cách cho hắn. Thế nhưng xưa đâu bằng nay, so với quan hệ khẩn trương ở trên triều đình đã đến nước này, lòng kiên nhẫn cùng khoan dung của Hoàng Thượng đối với Tiết Tẫn còn lại bao nhiêu, ai cũng không biết.
Tiết Tẫn cũng tò mò, nhưng hắn hiếu kì thì hiếu kì, lại không thèm để ý đến chuyện này.
Lúc này đáy lòng hắn không biết tích tụ bao nhiêu lửa giận, nếu không phải còn thứ phải lo, chỉ sợ là đã muốn lật tung Kim Loan điện này.
Đại Tướng Quân tùy ý làm bậy nhiều năm, đây là lần đầu giẫm phép tắc dưới lòng bàn chân như vậy, cung nhân thái giám trên đường đi gặp phải ngay cả một câu thuyết phục cũng không dám, chỉ có thể sốt ruột lại hốt hoảng đi theo sau lưng Đại Tướng Quân đi về phía Cần Chính Điện.
Đến cửa, Lý công công luôn phục thị ở bên người hoàng thượng thấy tình thế không đúng, vội vàng bước đến trước mặt: "Đại Tướng Quân sao lúc này lại trở về rồi? Bệ hạ còn xử lý chính vụ ở trong điện, lúc này không tiện gặp người."
Hắn ta nói, nhìn Tiết Tẫn từ trên xuống dưới một lần. Trong lòng kinh ngạc, Đại Tướng Quân không phải mấy ngày trước đây lĩnh binh đi tiến đánh Bắc Địa sao, lúc này sao người lại khoác áo giáp trở về, nhìn bộ dạng này của hắn, rõ ràng là trực tiếp từ chiến trường gấp gáp trở về, trên mặt còn dính máu, bộ dạng này, tiến vào trong điện chẳng phải là va chạm với bệ hạ sao.
"Cút ra!" Tiết Tẫn căn bản không cho hắn ta một ánh mắt, hắn không thừa kên nhẫn quản những quy củ cong cong quấn quấn kia, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lý công công bị hắn quát như thế, tự nhiên không dám cứng rắn ngăn cản, chỉ sợ mất cái mạng nhỏ, đành phải ở ngoài cửa cất giọng the thé bẩm báo vào trong điện: "Bệ hạ, Đại Tướng Quân đến yết kiến —— "
Trước đó Triệu Dịch Tuần cũng đã nghe thoang thoảng tiếng động ở bên ngoài, lúc này biết được Tiết Tẫn vậy mà thực sự có can đảm xông vào, liền đưa tay lật đổ sách trên bàn, lúc giương mắt lên, vẫn tỏ vẻ bình thản như cũ mà cười cười hỏi: "Đại Tướng Quân, sao lúc này đã trở về rồi?"
Ánh sáng từ sau lưng Tiết Tẫn chiếu vào bên trong Cần Chính Điện, đang bị hắn ngăn cản, cách khoảng cách từ bàn đọc sách tới cửa, ánh sáng chiếu lên mặt Triệu Dịch Tuần, rõ ràng là ôn hòa, lúc này lại thêm khí thế âm lãnh.
Tiết Tẫn không chú ý tới những cái kia, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, bước hai bước về phía trước, thẳng người hành lễ theo phép tắc: "Thần Tiết Tẫn tham kiến bệ hạ."
Triệu Dịch Tuần không lập tức gọi hắn dậy giống bình thường, ngược lại là trầm mặt nhìn hắn một hồi, mới xoay người sang chỗ khác, chậm rãi hỏi: "Lần này lại náo loạn cái gì?"
"Năm ngày trước, chính miệng bệ hạ hứa hẹn, chuyến này sẽ bảo đảm người trong nhà thần sẽ toàn thây trở về, thần lúc ấy mới đồng ý chuyện này, hiện nay nội tử không thấy tăm hơi, thần nghĩ, bệ hạ phải chăng cần cho thần một lời giải thích." Tiết Tẫn bình tĩnh lên tiếng.
"Nội tử?" Triệu Dịch Tuần trong mắt có vài phần không thể tin: "Đại Tướng Quân không phải trúng tà rồi chú? Nàng ta chẳng qua một con hát xuất thân ti tiện, ngươi dùng loại từ ngữ này để gọi nàng ta, cũng phải ngẫm lại nàng ta có xứng hay không."
"Cho nên bệ hạ, nàng hiện tại người đâu?" Tiết Tẫn cắn răng hỏi, ánh mắt của hắn lúc này sắc bén nhìn về phía cách đó không xa, cảm xúc mãnh liệt trong mắt cơ hồ tuôn ra.
"Ngươi bây giờ là đang chất vấn trẫm?" Triệu Dịch Tuần lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Tẫn vì một người mà như vậy, còn là một nữ tử ti tiện mà biến thành cái dạng này, hắn ta trong lúc nhất thời có chút khó tin, lại ở trong lòng tiến một bước xác định lúc ấy ngầm đồng ý với hành động của Thái Phi là quyết định chính xác.
"Thần không dám." Tiết Tẫn thở dài một hơi, tia máu đỏ trong mắt vẫn còn rõ.
"Đại Tướng Quân lúc này không phải hẳn là nên ở Bắc Địa, tại sao lại làm trái thánh chỉ trở về?" Triệu Dịch Tuần híp mắt nhìn về phía Tiết Tẫn, sát khí trong mắt hiện lên.
Nếu là ngày thường Tiết Tẫn thấy cảnh này nhất định sẽ cười, hắn rốt cục cũng đợi đến ngày này, Triệu Dịch Tuần rốt cục cũng dám để suy nghĩ thật của hắn ta bộc lộ ở trước mặt mình. Nhưng lúc này Tiết Tẫn căn bản không rảnh bận tâm người trước mắt nghĩ như thế nào.
"Lâm thời thay đổi quyết định, kế hoạch Bắc Địa không thay đổi, chỉ là thần trở về sớm."
Nếu không phải hắn sớm trở về, cũng sẽ không vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn trong khách điếm nhỏ, hắn nắm chặt cổ áo Trì Sơn, gần như không thể tin được nơi này xảy ra chuyện gì, hắn rống giận hỏi hắn ta Giang Sương Hàn ở nơi nào, Trì Sơn chỉ nói không biết.
Trì Sơn lúc ấy chỉ kém thật sự khóc lên, thời điểm hắn ta đuổi tới gian phòng, chỉ thấy một người áo đen mang Giang Sương Hàn đã hôn mê đi, về phần người kia là ai, đi hướng nơi nào, hắn ta căn bản không thể nào hiểu rõ. Hắn ta vừa đi tới cửa liền bị đám thổ phỉ kia ngăn lại, rốt cục sau khi thoát khỏi những người kia, lưu lại cho hắn chỉ còn gian phòng trống rỗng.
Thời điểm Trì Sơn ở trên chiến trường đưa ra quyết định sai lầm gì cũng không hoảng loạn như một khắc này, phản ứng đầu tiên vậy mà là Tiết Tẫn nhất định sẽ muốn mạng mình.
"Như vậy..." Mắt Triệu Dịch Tuần bình tĩnh nhìn Tiết Tẫn.
"Là như thế, bệ hạ muốn định tội thần sao?" Tiết Tẫn cơ hồ là dùng ánh mắt không sợ sệt nhìn Triệu Dịch Tuần, cho dù ngày xưa hắn phách lối, ở trước mặt Triệu Dịch Tuần lại không thể an phận theo phép tắc, nhưng bây giờ, ném ra bộ dáng tuân theo phép tắc kia, Triệu Dịch Tuần mới giật mình hiểu được, hóa ra là mình không dám nhìn thẳng cặp mắt tràn ngập lệ khí kia của Tiết Tẫn.
Kỳ thật bọn hắn vẫn luôn biết, Tiết Tẫn tùy ý làm bậy, dựa vào không phải sự dung túng của hoàng thượng, mà là binh quyền trên tay hắn. Cho dù là Triệu Dịch Tuần, căn bản cũng không dám áp chế hắn.
"Thôi, chuyện này cứ như vậy, ngày sau Địch Nhân làm loạn, còn phải dựa vào tướng quân bình ổn lại." Triệu Dịch Tuần tận lực ổn định thanh âm của mình, không để cho mình lộ ra vẻ bị thần thái của hắn đè ép, mặc dù lúc này trong giọng nói của hắn ta đã có chút thẹn quá hoá giận.
Tiết Tẫn nghe vậy cũng không lộ ra vẻ đắc ý hay thỏa mãn, ngược lại là ngồi dậy đi về phía trước hai bước, con mắt hắn nhìn thẳng vào Triệu Dịch Tuần: "Bệ hạ thật sự xác định nội tử không ở trong hoàng cung, hoặc là, bệ hạ biết nơi khác?"
"Trẫm không biết." Triệu Dịch Tuần cuối cùng ngồi xuống trên ghế một lần nữa, gần như là không muốn nói thêm một câu nữa.
"Được, vậy thần sẽ tự mình đi tìm." Tiết Tẫn nói xong, hoàn toàn không tự giác muốn uy hϊếp qua hoàng thượng, lui về sau một bước, khom người: "Thần cáo lui."
Triệu Dịch Tuần khoát tay áo, ra hiệu cho hắn rời đi.
Tiết Tẫn đã phất tay áo quay người rời đi, bước chân của hắn quả quyết dứt khoát, không một chút do dự.
Thời điểm đến cửa, Lý công công nhìn thấy Tiết Tẫn toàn vẹn từ đầu đến đuôi đi ra, vẫn còn khϊếp sợ cũng không quên nịnh bợ: "Đại Tướng Quân muốn trở về sao? Bệ hạ đối với Đại Tướng Quân quả nhiên khác hẳn so với người bên ngoài, hôm nay nếu là người ngoài, chỉ sợ sớm đã bị đuổi ra ngoài."
Hắn ta càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì Tiết Tẫn đi vội, căn bản cũng không để lời của hắn ta đặt ở trong tai.
Mà cùng thời gian đó, từ trong điện truyền đến một loạt thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống đất, tâm Lý công công lập tức liền nhấc lên, hoả tốc đuổi vào trong điện: "Bệ hạ —— "
Chờ thấy tình hình trong điện, Lý công công lại hít một hơi hơi lạnh: "Bệ hạ bớt giận!"
Cái bàn trong điện đã bị lật tung, Triệu Dịch Tuần lúc này đang dùng một chân đá ngã một cái bình phong phỉ thúy, âm thanh ngọc vỡ rơi xuống đất vang lên thanh thúy, chấn động đến nỗi tất cả hạ nhân trông coi bên ngoài điện đều quỳ trên mặt đất.
"Khá lắm Đại Tướng Quân! Khá lắm Tiết Tẫn! Thật sự rất được!" Triệu Dịch Tuần gần như nghiến răng nghiến lợi nói, một đấm nện lên thư án, bình hoa trên đó cũng bị ném xuống đất.
Lan Nhược đặc biệt chạy tới, lại gặp phải một màn này, đem sự sợ hãi của cung nhân quanh mình để ở trong mắt, cũng chỉ kinh hãi trong chốc lát. Nàng ta mặt không đổi sắc nghe ngóng một phen, lại vội vàng trở về Tường Hòa Cung.
Lý công công ở trong điện an ủi không có kết quả, đành phải thấp giọng hỏi người bên cạnh là quý phi Nương Nương đến chưa, cung nhân kia lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn ta trước kia thấy Tiết Tẫn khí thế hung hăng, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ có chuyện không tốt, liền sớm phái người đi Phương Hoa Cung mời Tân Quý Phi. Đại Tướng Quân bọn hắn khuyên không được, chỉ có thể ngóng trông có người có thể khuyên bệ hạ một chút, cũng để những người như bọn hắn dễ chịu một chút.
Thái Phi nghe Lan Nhược bẩm báo, chỉ cảm thấy mi tâm nhảy một cái, nhìn sang Giang Sương Hàn hiện đang ở phòng bên cạnh, cho dù biết lúc này nhìn không thấy nàng, nàng ta vẫn là không khỏi nhíu mày: "Ai Gia lưu nàng lại là không muốn nàng lại tới gần A Tẫn, vậy bệ hạ thì sao? Hắn có mục đích gì?"
Lan Nhược lắc đầu, thời điểm nàng ta từ Cần Chính Điện nghe được tin tức cũng đã đủ chấn kinh, càng nghĩ không thông uẩn khúc trong này, nàng ta chỉ thấp giọng nói: "Nô tỳ trên đường từ bên kia trở về, có gặp kiệu của quý phi Nương Nương, đang vội vàng chạy về phía bên kia."
"A Tẫn say mê nàng như vậy, Ai Gia không cảm thấy là ngoài ý muốn. Nhưng hôm nay tâm tư của bệ hạ không rõ, không thể khinh thường." Thái Phi nghĩ một hồi, mới nói: " Hôm nay nàng cùng ta có nói tới tên một người."
"Người nào?" Lan Nhược hiếu kì hỏi.
Thái Phi thanh âm lãnh đạm nói: "Du Hoằng Khoát." Như thể cái tên này cùng nàng ta không có chút liên quan nào.
"Du, Du Đại Nhân!?" Lan Nhược có chút không dám tin.
Thái Phi cười một tiếng: "Nhìn đi, cả ngươi cũng không tin, có thể nghĩ nàng nói ra cái tên này có bao nhiêu hoang đường. Chẳng qua Ai Gia quyết định thử một lần, A Tẫn không phải đang một mực tra chuyện lúc trước sao? Ngươi hai ngày này tìm người tìm cớ, đưa người đến bên tay của hắn, Ai Gia muốn nhìn một chút, hắn có thể điều tra ra cái gì."
"Thế nhưng Thái Phi, Du Đại Nhân hắn dù sao, dù sao cũng là nhà đệ của Thái Phi." Lan Nhược nhìn thoáng qua biểu cảm của Thái Phi, xác nhận nàng ta không quá mức biểu thị mới nói.
"Chẳng qua là một đứa con thứ của nhánh bên, không so được với cháu trai ruột, ngươi nói thế nào?" Trong ánh mắt Thái Phi xẹt qua một tia ngoan lệ.
"Nô tỳ hiểu rõ, nô tỳ đi làm ngay." Lan Nhược cúi đầu đáp lại.