Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor - Beta: Team May
Chuyện thích khách tính từ lúc điều tra cho đến khi kết thúc chỉ có năm ngày, Thái Phó Vương đại nhân đến Đình Úy không bao lâu liền thừa nhận hắn ta vì không cùng chính kiến với Tiết Tẫn trong triều nên trong lòng sinh oán hận, nhất thời khó chịu mới sinh lòng trả thù.
Bất luận ngày ấy thượng triều hay không thượng triều, đều biết lời nói chính kiến không hợp của Thái Phó đến cùng là chỉ cái gì.
Cho dù chuyện này được xác thực là do Thái Phó làm, nhưng đến cùng cũng không tạo thành tổn thương thực tế gì, không ít người xin tha cho hắn ta, cuối cùng Thái Phó bị giáng chức ở Yến Đô, ba năm không được trở lại, chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Đại Tướng Quân luôn luôn phách lối trước nay chưa từng dễ nói chuyện, lại dễ như trở bàn tay thật sự đồng ý trách phạt nhẹ này.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Thái Phó cũng tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thích khách bị giày vò đến nửa chết nửa sống kia là hắn ta tự mình lĩnh về, thời điểm nhìn thấy hắn ta chỉ còn lại một hơi, ngay cả nói một câu hoàn chỉnh cũng không thể, ai nhìn cũng đều phải nói một câu Tiết Tẫn tàn nhẫn.
Thái Phó biết, đây là Tiết Tẫn đặc biệt thả người ra để cảnh cáo mình.
Hắn làm được, Thái Phó triệt để từ bỏ suy nghĩ tìm Tiết Tẫn gây phiền phức, an phận thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, chỉ hi vọng lúc mình rời đi trên đường có thể hết thảy thuận lợi.
Tiết Tẫn sau ngày ấy vào triều cũng ít, thời điểm xin nghỉ đều dùng cớ muốn chiếu cố hậu viện, quan viên trong triều mười phần khinh thường Tiết Tẫn dung túng thói xấu cho cái người kiêu căng trong hậu viện kia, nhưng thời điểm Tiết Tẫn xin nghỉ đều là Hoàng Thượng tự mình đáp ứng, bọn hắn muốn vạch tội cũng không có cách nào.
Giang Sương Hàn sau khi dưỡng thương hơn nửa tháng rốt cục mới có thể xuống giường đi lại, chỉ là vết thương còn chưa tốt hoàn toàn, Tiết Tẫn chỉ cho nàng hoạt động ở trong viện của mình.
Giang Sương Hàn mới ra khỏi gian phòng của mình, liền trông thấy Dạ Nguyệt mấy ngày trước đây bị mình ghét bỏ, sói ở trong đình viện nghịch hoa, chú sói ngày bình thường nhìn hung hãn cũng có lúc nhìn có chút ngây thơ như thế này, không khác gì chó nhà.
Vừa mới bắt đầu mùa đông, hải đường trong viện đặc biệt diễm lệ, không phải trước đó nàng từng thấy màu sắc thì có lẽ nàng cũng không biết được lúc mình nằm trong phòng, bên ngoài đã thay đổi.
Một lát sau, Dạ Nguyệt đã chú ý tới hơi thở của Giang Sương Hàn, động tác nghịch hoa ngừng lại, chậm rãi ở trước đình đi dạo, khắp nơi lộ rõ vẻ không dễ chọc.
Giang Sương Hàn cụp mắt nhìn nó, có chút bất đắc dĩ.
Những ngày này nàng vẫn luôn dưỡng bệnh, đã lấy túi thơm lúc trước xuống, mùi trên người chỉ sợ cũng đã bị mùi thuốc che bảy tám phần. Dạ Nguyệt trước mắt lại lộ ra ý đồ không thích lại không dám đến gần một cách rõ ràng.
Có lẽ do lúc trước hun hương hơi quá, làm Dạ Nguyệt đối với nàng sinh đề phòng? Dù sao cũng là chuyện tốt.
Giang Sương Hàn không có tâm tư khıêυ khí©h Dạ Nguyệt, tự giác đi về phía bên kia.
"Sao nàng lại ra đây?" Thanh âm Tiết Tẫn vang lên sau lưng.
Không đợi Giang Sương Hàn quay đầu, trên lưng đã có thêm một cái tay, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua bên hông mình, mới ngẩng đầu: "Tướng quân hôm nay trở về sớm như vậy?"
"Nếu không trở lại cũng không biết nàng lại vụиɠ ŧяộʍ chạy ra bên ngoài, hạ nhân đâu? Làm sao lại chỉ có một mình nàng đứng ở chỗ này?" Tiết Tẫn thấy nàng không có ý muốn đợi trong phòng, liền dứt khoát đỡ Giang Sương Hàn cùng nhau hóng gió ở bên ngoài.
"Là thϊếp đuổi các nàng đi, thϊếp ở trong phòng một khoảng thời gian dài như vậy, có chút buồn bực, liền vụиɠ ŧяộʍ đi ra đây hít thở không khí." Đang nói chuyện, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Dạ Nguyệt ở một bên đột nhiên dịu dàng ngoan ngoãn, cảm thấy có mấy phần buồn cười.
"Ta thấy không có người quản nàng, nàng mới không thèm để ý thân thể mình như vậy, đi một hồi được rồi, lập tức trở lại." Tiết Tẫn trực tiếp ra lệnh.
Giang Sương Hàn ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tiết Tẫn bên cạnh mình, rốt cục vẫn đồng ý, bắt đầu mùa đông, bên ngoài gió không còn ôn hòa như trước.
Chờ sau khi đi vào trong phòng ngồi xuống, Giang Sương Hàn mới hỏi Tiết Tẫn: "Tướng quân sao mấy ngày nay lại luôn thả nó ở bên ngoài?"
"Sao vậy?" Tiết Tẫn dò xét hiểu hiện của Giang Sương Hàn một chút, "Nàng sợ sao? Dạ Nguyệt này ở trước mặt nàng thế nhưng lại cực kỳ ngoan, cũng không biết nàng thuần phục nó như thế nào, là chuyện hiếm thấy."
Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua Dạ Nguyệt, không nói ra là bởi vì túi thơm trên người mình: "Nghe nói tướng quân đã từng dùng mấy ngày mới thuần phục được con sói này, lúc ấy là thuần phục như thế nào?"
"Nàng nghe được từ chỗ nào? Là Trì Sơn nói cho nàng?" Tiết Tẫn chỉ thuận miệng hỏi một chút, lập tức vẫy vẫy tay, Dạ Nguyệt tự giác đi đến trước mặt hắn, hắn vuốt lông Dạ Nguyệt, " Thuần sói và thuần người thật ra giống nhau, khác biệt duy nhất chính là nó nghe không hiểu tiếng người, nàng cũng không cần nói chuyện với nó. Chỉ cần đưa nó nhốt vào trong l*иg, bỏ đói mấy ngày, đợi đến khi nó đói đến lúc cái gì cũng đều ăn, lại cho nó ăn một chút. Đừng cho ăn quá no bụng, mỗi lần để lại một phần. Như thế lặp lại mấy lần, nó nhìn thấy nàng liền ngoan ngoãn."
Tiết Tẫn thấy Giang Sương Hàn nghe rất nghiêm túc, cười một tiếng: "Gặp phải sói không có tiền đồ, cũng không cần lặp đi lặp lại mấy lần, một hai lần liền ngoan ngoãn."
"Vậy Dạ Nguyệt thì sao?"
"Nó thì rất có tiền đồ, rõ ràng lúc mang trở về vẫn là sói con, xương cứng rồi, dùng nửa tháng mới hơi dịu dàng ngoan ngoãn một chút." Tiết Tẫn nói xong, gọi người mang Dạ Nguyệt đi, "Ta vốn chỉ muốn nó canh giữ ở đây để còn có thể hơi an tâm một chút, người bên ngoài không dám tới gần, nàng đã không thích, vậy thì đưa trở về."
Giang Sương Hàn giương mắt nhìn về phía Tiết Tẫn, đồng tử đen trắng rõ ràng cứ như thế nhìn chăm chú Tiết Tẫn, ngay thẳng mà xinh đẹp.
Tiết Tẫn nhíu mày tiến lên ôm nàng: "Thân thể vẫn chưa khoẻ, lại đi hấp dẫn người khác?" Tiết Tẫn nói lời này là xích lại gần lỗ tai nàng mà nói, hơi thở phả vào tai, hơi nóng mang theo hơi thở trên người hắn, làm cho lỗ tai lập tức đỏ bừng.
Nàng không nói chuyện, ngón tay rơi vào trên môi Tiết Tẫn, ý nhắc hắn nói chuyện ảnh hưởng đến mình.
Nghĩ như vậy Giang Sương Hàn cũng cảm thấy Tiết Tẫn gần đây là rất kỳ quái, những ngày này nàng dưỡng thương, ngày qua ngày đều đến chăm nàng, lại không thể đυ.ng đến nàng, mỗi đêm cứ như thế ôm nàng ngủ. Ngay cả Xuân Nga cũng nói, Giang Sương Hàn lần này dưỡng thương là trong họa có phúc.
Giang Sương Hàn không nghĩ được nhiều thì bị cảm giác tê dại trên ngón tay đánh về hiện thực.
Nét mặt của nàng trong nháy mắt liền mê man, ngây thơ gợi cảm, trong nháy mắt đã bắt được Tiết Tẫn.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Giang Sương Hàn theo thường lệ để người phía dưới mang thuốc cho nàng. Xuân Nga nghe xong vội vàng bẩm báo, nói là trước đó Tiết Tẫn đã phân phó, không để cho nàng tiếp tục dùng thuốc.
Giang Sương Hàn làm như không nghe thấy: "Đi lấy đi."
"Cô nương." Xuân Nga lại gọi nàng một tiếng, nàng ta không hiểu, rõ ràng bây giờ thái độ của Đại Tướng Quân đối với nàng đã có thay đổi lớn như thế, đã nguyện ý để nàng sinh hạ hài tử, đây chính là thiên đại vinh sủng, vì sao Giang Sương Hàn còn muốn thứ thuốc hại người kia.
Thu Cơ kéo Xuân Nga một chút, phép tắc đáp: "Nô tỳ đã biết, lập tức sai người đi nấu."
Giang Sương Hàn nhẹ gật đầu, nhìn Thu Cơ trên mặt có chút hối hận kéo Xuân Nga ra ngoài, nàng cũng không giải thích thêm.
Chính nàng cũng cảm thấy không có cái gì tốt để giải thích, nàng ở trong phủ này không có danh phận, có đứa bé thì có thể làm cái gì? Mẫu bằng tử quý sao? Giang Sương Hàn nghĩ đến đây cũng cảm thấy đối với mình là quá mức xa xôi.
Lại qua nửa tháng, vết thương phía sau Giang Sương Hàn đã lành hẳn, còn giữ lại một vết sẹo thật sâu, thái y cho nàng cao dược để bôi, chỉ là trong thời gian ngắn không dễ dàng thấy hiệu quả.
Hai ngày này Tiết Tẫn rõ ràng rất bận, Giang Sương Hàn thấy hắn lúc hắn trở về ban đêm rốt cục cũng nói việc mình muốn đi Quảng Ngọc Lâu với hắn, Tiết Tẫn trầm mặc hồi lâu, liền đồng ý.
Ngày thứ hai lúc Giang Sương Hàn ra khỏi cửa, mới hiểu được vì sao lần này Tiết Tẫn đáp ứng sảng khoái như vậy.
Cạnh kiệu nàng không chỉ có hai nha hoàn, đi theo còn có hai thị vệ nhìn rất dũng mãnh uy vũ, không giống như là binh lính bình thường. Giang Sương Hàn nhớ tới dáng vẻ Tiết Tẫn trước đó mặt đen không muốn nàng ra khỏi cửa, ở trong kiệu trầm mặc.
Những ngày này Giang Sương Hàn không đến, Tào Văn Viễn vẫn luôn lo lắng cho nàng, lời đồn đại bên ngoài cũng nghe được không ít. May mà cuối cùng đều biến nguy thành an, chỉ là trên mặt Tào Văn Viễn lại không có nửa điểm vì nàng mà cao hứng, ngược lại là càng thêm lo lắng.
Tào Văn Viễn biết Giang Sương Hàn sẽ trở về, đợi đến lúc lại dò xét trên dưới nàng một lần, xác nhận nàng là thật sự không bị trọng thương, lúc này mới thở dài một hơi.
Giang Sương Hàn biết chuyện xảy ra trong phủ tướng quân không thể gạt được sư phụ, trước mắt cũng là lo lắng vì nàng, nàng cười hỏi sư phụ: "Thời gian bốn năm qua đi, Sương Hàng lần đầu lên đài, sư phụ còn không khen, làm sao lại liên tục thở dài rồi?"
Tào Văn Viễn lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, là nghiêm túc tán dương nàng: "Không phụ lòng kỳ vọng của sư phụ."
Sư phụ chỉ nói câu này, câu này cũng chính là kết quả Giang Sương Hàn và sư phụ chờ bốn năm.
"Đạt được sự tán thưởng của sư phụ, Sương Hàn xem như cam lòng." Giang Sương Hàn nói, " sư phụ, sau này thời gian con đến có lẽ phải ít đi, lần sau muốn lên đài, con muốn hát « cầu ô thước tiên »."
"Đừng nói lần tiếp theo, lần này ngươi lên đài cũng coi là danh tiếng Yến Đô, không ít người cầm chi phiếu đến hỏi ta lúc nào có Sương Hàn hí khúc, toàn bộ Yến Đô đều biết Quảng Ngọc Lâu có thêm một vị tên là Sương Hàn." Nếu là lúc trước, Tào sư phụ tất nhiên vui vẻ, chỉ là trước mắt lại khác, "lúc trước không biết, ngươi ở trong phủ Đại tướng quân, hắn cho phép ngươi ra vào sao?"
Vừa nhắc tới Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn chột dạ gật đầu. Tâm nguyện của Nàng muốn hát một khúc này, sau này dù là không còn lên đài, nàng cũng không có gì tiếc nuối.
"Có chuyện này, ta cảm thấy vẫn là phải nói cho ngươi biết." Tào Văn Viễn sắc mặt nghiêm túc, "Chuyện ngày ấy ở Quảng Ngọc Lâu chúng ta, sư phụ không kịp thời đuổi tới, là bị người khác gọi ra ngoài, chuyện này ta tỉ mỉ nghĩ lại, vừa khéo có chút quá...."
Giang Sương Hàn nghe sư phụ nói đến chuyện ngày ấy, cũng nghiêm mặt nghe.
"Không nói gạt ngươi, người sư phụ hoài nghi đầu tiên chính là Tô Xảo." Lão đầu tử vểnh râu lên nói, " Muốn tra chuyện này ta cũng là từ chỗ nàng tra được, chỉ là chuyện này tra được một nửa thì bị người khác cản lại."
Giang Sương Hàn nhìn ánh mắt sư phụ, lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Tào Văn Viễn đối đầu với ánh mắt của nàng, nói tiếp: "Là người của Đại Tướng Quân, người kia nói chuyện này chấm dứt như vậy."
Giang Sương Hàn nghe được nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút, đến mức trong lúc nhất thời quên phản ứng.
"Ta nghe vậy tất nhiên là không thể tiếp tục tra tiếp, ngày ấy người gây chuyện ở cửa sớm đã bị người của phủ Đại tướng quân mang đi, cái người ý đồ mạo phạm ngươi cũng bị xử lý, chỉ còn lại một mình Tô Xảo. Ta hỏi qua nàng, nàng nói mình cũng không biết Đại Tướng Quân." Tào Văn Viễn đem chi tiết mình phát hiện nói cho Giang Sương Hàn, "Ta vốn dĩ tưởng rằng có người bởi vì có quan hệ với Tô Xảo nên giúp đỡ nàng ta một lần, về sau lại nghĩ rằng nàng ta cũng không có bản lãnh lớn như vậy. Nói chuyện này chính là vì nhắc nhở ngươi một chút."
"Sư phụ nói không sai, đây là có kẻ nguy hiển che chở phía sau." Giang Sương Hàn ngữ khí bình tĩnh nói một câu.
Tào Văn Viễn biết Giang Sương Hàn từ nhỏ không lộ ra hỉ nộ, nhìn thấy chấn động trong mắt nàng, mới nói: "Chuyện này trong lòng ngươi hiểu rõ là được rồi, những người kia quan hệ phức tạp, có chút đoán không ra nguyên nhân ở phía sau."
Giang Sương Hàn nghe vậy khóe môi hơi nâng: "Sư phụ yên tâm, phủ tướng quân uy hϊếp người đều uy hϊếp thẳng thắn như thế, tất nhiên là không có sợ bị ai biết được."
Có thể để cho Tiết Tẫn hao hết tâm lực che chở người đó, người kia lại hao tổn tâm cơ đến hại mình, Giang Sương Hàn tưởng tượng liền biết là ai.
Hắn muốn che chở triệt để, cho tới bây giờ đều khinh thường sự ngụy trang ở trước mặt nàng.
Sư phụ sợ nàng về phủ tướng quân hồ nháo, trên thực tế ngay cả cớ để nàng hồ nháo đều không có, bởi vì chuyện này mà tức giận, chỉ sợ Tiết Tẫn nghe cũng cảm thấy buồn cười.
"Vậy là tốt rồi." Tào Văn Viễn thuận miệng thở dài nói, " Những ngày này chuyện náo loạn xảy ra không ít. Ngươi biết ta không muốn nhất là các đệ tử cùng những quý môn kia có dây dưa, thế nhưng lại là ngươi, haiz!"
Ở chỗ Giang Sương Hàn, Tào Văn Viễn biết kinh nghiệm của nàng, tất nhiên không nói được cái gì, hắn chỉ là lo lắng nói: "Ta không nghĩ tới ngươi vậy mà lại vào phủ Đại tướng quân, hắn với Lâm Trạch Vương tình huynh đệ rất sâu đậm, đã từng hỏi ngươi cái gì chưa?"
"Cái gì?" Giang Sương Hàn nghe được câu nói này của Tào Văn Viễn, không hiểu sao trên lưng đổ mồ hôi lạnh, bị âm thanh lời nói này quấn lấy, "Tình huynh đệ rất sâu đậm?"