Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor- Beta: Team May
Tiết Tẫn hồi phủ liền đi đến tiểu viện của Cảnh Xu.
Hai người đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy Tiết Tẫn, ngược lại là Cảnh Xu cảm thấy kinh hỉ lại không kém phần bất ngờ, nàng ta tiến lên hành lễ với Tiết Tẫn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ cảm thấy mình dùng chiêu này thật sự rất hay, ban ngày hai người họ mới vào cùng, vậy mà buổi tối Đại tướng quân đã đến đây tìm mình.
Cảnh Xu không có chuẩn bị trước, lúc này cuống cuồng hẳn lên, vội vàng gọi người đi chuẩn bị đồ ăn tướng quân thích ăn, lại bảo nha hoàn bên người đi lấy trà tướng quân thích uống nhất, nhưng có lẽ nàng ta không biết, vị Đại tướng quân trước mặt này cho đến bây giờ đều tùy ý làm bậy, đối với trà nước không có bao nhiêu hứng thú, hắn yêu nhất chỉ có rượu mạnh.
Ngay tại lúc Cảnh Xu trăm phương ngàn kế tìm đề tài ở trước mặt Tiết Tẫn xum xoe thì nghe thấy giọng nói không mấy tình cảm của Tiết Tẫn truyền đến: "Là ngươi truyền tin vào cung."
Cảnh Xu lập tức cứng người ngay tại chỗ. Hắn dùng chính là câu trần thuật, căn bản không cho nàng ta cơ hội để giải thích.
Tiết Tẫn không để ý sắc mặt nàng ta trong nháy mắt biến đổi, nói tiếp: "Lúc trước chuyện như vậy từng xảy ra, ta không đề cập đến, cho nên lần này ngươi không biết chừng mực, ta có thể tiếp tục dung túng cho ngươi."
Sắc mặt Cảnh Xu cũng không dịu đi được bao nhiêu, cố ép bản thân nở một nụ cười: "Vậy đại nhân đang trách Cảnh Xu sao?"
"Không phải, là nhắc nhở."
Hạ nhân vui mừng đem trà bánh tiến vào, còn tưởng rằng Đại tướng quân rốt cuộc đã nhớ đến địa vị đặc thù của nương tử bọn họ, vội vàng đến xem nàng, trong lòng bọn họ không nhịn được đắc ý. Bọn họ làm hạ nhân trong phủ này còn trước khi con ranh Giang Sương Hàn kia đến, lúc trước người mà Đại tướng quân sủng ái nhất chính là nương tử trong phòng này, các nàng tự nhận địa vị của bản thân ở phủ Đại tướng quân cao hơn hẳn so với những hạ nhân bình thường khác trong phủ. Nhưng mà sau khi đi vào mới phát hiện bầu không khí trong phòng không đúng lắm.
Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen, nói xong mấy câu này, Tiết Tẫn cũng không lập tức rời đi mà ngược lại ngồi xuống, giống như tính toán ở chỗ Cảnh Xu dùng cơm tối vậy.
Cảnh Xu cũng nhìn một mảnh bóng đêm bên ngoài, không hiểu sao trong lòng nàng ta lại sinh ra cảm giác hiu quạnh khi thấy gió thu thổi nhè nhẹ, giống như một viên đá được ném xuống giếng cổ, càng rơi xuống dưới trong lòng lại càng bất an.
Rõ ràng Tiết Tẫn chỉ nói một câu vô cùng bình thường mà thôi. Mặc dù lời này Tiết Tẫn chưa bao giờ nói qua, nhưng nó còn không được tính là một lời đe dọa nữa.
Trong lòng Cảnh Xu vẫn lo lắng không yên.
Tiết Tẫn hoàn toàn không thấy được sắc mặt của Cảnh Xu, tự nhiên gắp thức ăn trên bàn, thỉnh thoảng còn bình luận hai câu, có thể nguyên nhân là do đầu bếp của Đông viện, thế nhưng lần đầu tiên ở trong hậu viện của chính mỉnh, hắn cảm thấy ăn không quen.
"Ta nhớ lúc trước ngươi vào phủ là mệnh lệnh của Hiền phi?" Giọng điệu Tiết Tẫn nói vẫn bình thường như đang bình phẩm về các món ăn trên bàn, đôi đũa trên tay vẫn không ngừng chọc vào miếng cà tím có chút cháy đen trong bát.
Thìa ngọc trong tay Cảnh Xu rớt xuống, rơi vào trong bát sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, canh nóng trong chén văng ra ngoài dính trên ống tay áo của nàng ta. Cảnh Xu bối rối thu hồi tay, âm thanh run rẩy nói: "Bẩm đại nhân, là thϊếp tự mình cầu xin được đến đây."
Tiết Tẫn giương mắt liếc nàng ta một cái, ngữ khí lại khôi phục vẻ lười biếng thường ngày: "Sợ cái gì? Ta chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Hắn nâng tay, đưa miếng cà sắp bị hắn chia năm xẻ bảy vào trong miệng.
Ban đêm, Tiết Tẫn hiếm khi ở lại, bất quá lúc này Cảnh Xu đã không trông cậy vào việc hai người có thể nhờ buổi tối đêm nay mà tiến thêm một bước nữa, nàng biết, nếu lúc này Tiết Tẫn nói không trách nàng thì thật sự sẽ buông tha cho nàng, việc này liền dừng ở đây. Dù vậy, tất cả cũng đều ỷ vào mặt mũi của Triệu Phù Khanh.
Ngày hôm đó, rốt cuộc Tiết Tẫn cũng không có ngủ lại Tây viện, sau nửa đêm hắn từ viện của Cảnh Xu rời đi, đi lanh quanh một vòng, cuối cùng trở về chính phòng nghỉ ngơi.
Trong phủ có không ít người bởi vì tin tức đêm nay mà đèn đuốc sáng ngời, dường như chờ xem giữa Đông viện và Tây viện còn có thể xuất hiện chuyện gì ngoài dự đoán của mọi người hay không.
Buổi tối, Giang Sương Hàn quả thật không ở trong phòng chờ đợi, bọn nha hoàn thấy nàng sau khi dùng cơm xong liền ngồi trước bàn, chỉ cho rằng nàng nghĩ đến chuyện của Tiết Tẫn nên tâm tình không tốt nên họ chỉ dám đứng ở phía xa không dám tiến lên làm phiền. Ai ngờ chưa được một lát, Giang Sương Hàn giống như nghĩ thông suốt, khoác thêm một chiếc áo choàng, một bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài.
Hai nha hoàn thấy thế vui mừng, lập tức tiến lên nói muốn dẫn đường, Giang Sương Hàn suy nghĩ một chút nhanh chóng đồng ý: "Tuy nói tiểu viện của Sài nương tử cách chỗ này không xa nhưng vẫn còn một đoạn đường phải đi, hiện giờ lại là ban đêm, ta không chắc mình sẽ tìm được đường."
Sắc mặt Xuân Nga cứng đờ, hiểu được Giang Sương Hàn xác thật không nhớ đến chuyện của Đại Tướng Quân.
Vẫn cần phải dẫn đường, hai người theo nàng đi ra ngoài, nói về việc tìm đường hai người vẫn quen thuộc hơn Giang Sương Hàn, huống hồ tối nay trong tối ngoài sáng không biết có bao người đang nhìn chằm chằm bọn họ để xem náo nhiệt đâu.
Trong lòng Giang Sương Hàn còn đang bận suy nghĩ nên không chú ý đến hạ nhân tới lui trên đường nhiều hơn những đêm khác, tiểu viện của Giang Sương Hàn nằm sâu bên trong Tây viện, đi qua viện của Sài Thanh Y bên kia cũng giống như đang đi về Đông viện vậy, nàng đi rất gấp, không quá bao lâu đã đến.
Hạ nhân trong viện Sài Thanh Y thấy nàng đến, còn hít vào một hơi, trước tiên mở cửa, một lát sau Giang Sương Hàn mới gặp được Sài Thanh Y.
Trên người Giang Sương Hàn mang theo hàn khí ở bên ngoài vào, tiến vào phòng mới phát hiện cửa sổ trong phòng Sài Thanh Y đã đóng chặt, dự định đi ngủ, nhìn thấy nàng chỉ tùy tiện khoác một cái áo choàng, nhướng mày, không quên trêu ghẹo nàng một câu: "Kỳ quái, hình như tỷ tỷ đến nhầm chỗ rồi?"
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lúc này bên trong phòng được đốt huân hương đến mức ấm áp dễ chịu, trên mặt Giang Sương Hàn vẫn là vẻ lạnh lùng như trước, lạnh như băng, nàng cũng cười một tiếng: "Tin tức của Sài nương tử quả nhiên linh thông."
"Cũng không phải, chẳng qua chuyện tối nay truyền đi có chút nhiều, ta không muốn nghe cũng không được." Sài Thanh Y khiêm tốn nói một câu.
"Trong phủ tin tức còn linh thông như vậy, không biết trong cung thì sao?" Giang Sương Hàn thuận miệng hỏi một câu.
Sài Thanh Y tức khắc thay đổi sắc mặt, liếc mắt về phía nha hoàn bên người, bọn họ hiểu ý nhanh chóng bước ra ngoài, ánh mắt nàng ta rơi trên người nha hoàn mà Giang Sương Hàn mang đến, Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua hai người, các nàng lúc này cũng đi ra ngoài.
Lúc trong phòng chỉ còn lại Sài Thanh Y cùng Giang Sương Hàn, Sài Thanh Y mới hoàn toàn thay đổi sắc mặt: "Ngươi điên rồi sao?"
"Ngươi sợ cái gì? Các nàng chỉ cho rằng chúng ta nói đến chuyện của Thái phi." Giang Sương Hàn bưng ly trà nóng trên bàn nhỏ lên, nếm thử một ngụm, còn không ngon bằng trà ở chỗ nàng, chẳng qua nàng đối với mấy thứ này không có nghiên cứu, đối với nàng chúng đều giống nhau chỉ dùng để làm ấm người.
Sài Thanh Y đương nhiên biết, nàng ta lại nhìn thoáng qua biểu tình của Giang Sương Hàn, Sài Thanh Y lo lắng chính là không biết Giang Sương Hàn có nói ra cái gì không nên nói hay không: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi còn đến đây, rốt cuộc vì chuyện gì? Ngay cả Đại tướng quân bên kia ngươi cũng không để ý mà lại đến chỗ này của ta." Nói xong, nàng ta cảm thán một câu.
"Ta tới hỏi ngươi, chủ tử giao cho ngươi mệnh lệnh gì?" Giang Sương Hàn liếc nhìn Sài Thanh Y một cái, thuận miệng hỏi, giống như thật sự đến đây để nói chuyện phiếm cùng nàng ta.
Sài Thanh Y cười lắc đầu.
"Không thể nói?" Lông mày mảnh khảnh của Giang Sương Hàn cau lại.
Mỹ nhân trước mặt nhíu mày, thực sự là một bức họa thượng hạng, cho dù là nữ tử như Sài Thanh Y cũng theo bản năng nhìn chằm chằm, thưởng thức vẻ đẹp của nàng trong chốc lát, ở trong lòng thập phần tiếc nuối vì tối nay Đại tướng quân không gặp được mỹ nhân.
Theo lý, các nàng cùng một chủ tử, đều hướng về một người mà đến, đại khái nhiệm vụ không sai biệt lắm, Giang Sương Hàn gần như có thể đoán được vì sao Triệu Dịch Tuần lại phái Sài Thanh Y đến đây, đơn giản là không tin tưởng nàng.
"Không phải không thể nói, là không có." Sài Thanh Y cười yếu ớt nói.
Giang Sương Hàn trầm mặc trong phút chốc, chợt nghe Sài Thanh Y nói: "Nếu như nhất định phải nói, nhưng thật ra có một, chủ tử để ta hảo hảo lưu lại bên cạnh Đại tướng quân, bắt lấy trái tim hắn, tốt nhất sinh cho hắn một nhi tử hoặc một nữ nhi gì đó."
Giang Sương Hàn không biết làm sao, nhìn thoáng qua ánh mắt của Sài Thanh Y, mới phát giác lúc nàng ta nói mấy lời này một mực nhìn chằm chằm mình, nàng buông cái ly trong tay xuống: "Ngươi đang thăm dò ta?"
"Thuận miệng nói thôi." Sài Thanh Y thu hồi ánh mắt dò xét, "Thời điểm tỷ tỷ tiến cung gặp được chủ tử?"
Giang Sương Hàn ngầm thừa nhận.
"Ngài nói cái gì? Yêu cầu giống như ta, hay là muốn tỷ quấy nhiễu tâm trí người khác?" Sài Thanh Y nói xong lại bắt đầu trêu chọc Giang Sương Hàn, "Nói mới nhớ, nếu giao nhiệm vụ này cho người khác, ta nhất định cảm thấy không có khả năng, nhìn những người trước đó, ta cũng hiểu được không có khả năng..."
"Đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Giang Sương Hàn không đợi nàng ta nói hết lời, liền khép áo choàng trên người rời đi.
"Này, tỷ tỷ, vừa mới tới đã đi rồi sao?"
Sài Thanh Y ở sau lưng gọi nàng, Giang Sương Hàn gật gật đầu nhưng không quay đầu lại. Sài Thanh Y chưa nói cái gì, nhưng nàng xác định nàng ta không nhận được mệnh lệnh của Triệu Dịch Tuần, nàng chưa đoán được Triệu Dịch Tuần đang có tính toán gì.
Trên đường trở về, sắc mặt Giang Sương Hàn tốt hơn một chút, hai nha hoàn cái gì cũng không biết, chỉ yên lặng đi theo sau Giang Sương Hàn, nhìn thấy chủ tử không quay đầu lại liền trở về gian phòng, thay y phục xong thì đi ngủ, từ khi nằm xuống đến khi hô hấp đều đều không vượt quá một khắc.
Nha hoàn cùng lúc thở dài một hơi, cũng đi ra gian ngoài ngủ.
Ngày thứ hai, Tiết Tẫn với hai hốc mắt đen sì đi vào triều, sự tình ở Quảng Ngọc Lâu không thích hợp nói trên triều đình, sổ con giống như bông tuyết được trình lên đều nói về việc Tiết Tẫn lén lút giam giữ quan viên, to gan lớn mật bằng trời.
Chuyện này đặt ở cuối cùng mới đem ra bàn luận, nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng thì có thể bỏ mặc không quan tâm, dù sao trước đây Hoàng Thượng vẫn làm như vậy.
Bất quá hôm nay không giống lắm, hắn đem toàn bộ sổ con chất đống lên nhau đặt ở một bên, ngữ khí vô cùng ôn hòa: "Tất cả những tấu chương trên bàn này đều là tấu chương vạch tội Đại tướng quân, Đại tướng quân hào hiệp trượng nghĩa, anh hùng nhiệt huyết, trẫm không biết đây là chuyện gì cần nói, chẳng qua các ngươi đã trình lên, trẫm tạm thời vẫn đem những thứ này đặt lên đây. Trẫm khuyên các ngươi một câu, ở trên triều, không thể nói bậy."
Thiên tử nổi giận, tất cả nội thị hầu hạ bên cạnh đều quỳ xuống.
Đám đại thần ở phía dưới cũng nơm nớp lo sợ, nhất là những tên văn thần dùng ngòi bút chống lại Tiết Tẫn, cho đến bây giờ bọn họ đều biết Hoàng Thượng che chở cho Đại tướng quân, nhân chuyện lần này mở ra một lỗ hổng, bọn họ liền sốt ruột lật đật xách đao đâm vào chỗ sâu nhất, không trông cậy lần này có thể thương gân động cốt, chỉ cần có thể tổn thương một ít da thịt của vị Đại tướng quân kia là tốt rồi.
Chẳng qua lời nói của Triệu Dịch Tuần khiến lòng người thêm hoang mang không xác định được.
Lời này của Hoàng Thượng, là muốn bảo vệ Đại tướng quân? Hay rốt cục muốn bắt hắn khai đao?
Triều thần không biết ý tứ thật sự của Hoàng Thượng, trong chốc lát trên triều đình yên tĩnh một cách lạ thường.
Trước tiên đứng ra khỏi hàng chính là nguyên lão tam triều Tể tướng Chương Trọng Phác, hắn cho đến bây giờ đều nhìn Tiết Tẫn không vừa mắt, sau khi biết chuyện của phủ Thái phó, hắn là người đầu tiên vào cung muốn khuyên nhủ Hoàng Thượng, lúc này việc nhân đức không chịu nhường ai, cựu thần râu tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như trước: "Hoàng Thượng, thần cho rằng chuyến này Đại tướng quân làm việc quá mức ngỗ ngược, quả thật chính là coi khinh lễ pháp, xem thường quốc pháp, làm việc hoang đường xằng bậy!"
Tể tướng quỳ xuống, một nửa đại thần trong triều cũng quỳ theo.
"Tể tướng mau mau đứng dậy." Triệu Dịch Tuần thấy thế, vội gọi người đỡ Tể tướng đứng dậy.
Chương Trọng Phác là người tính tình quật cường, mặc dù có người đến đỡ cũng nhất quyết không đứng lên: "Tiết gia một nhà từ tiền triều đã tận trung vì nước, Trấn Bắc vương càng là một anh hùng danh trấn một phương khí thế hào hùng, Thánh thượng niệm tình công lao từ trước đến nay của Tiết gia là chuyện đương nhiên, nhưng Đại tướng quân lại năm lần bảy lượt hung hăng ngang ngược, loại chuyện coi thường triều thần như vậy đã từng xảy ra, nếu bệ hạ không trừng trị thích đáng, trước đây Thái phó đại nhân làm việc cúc cung tận tụy vì triều đình, chỉ sợ qua chuyện lần này tấm lòng trung thành sẽ nguội lạnh, quan viên cả triều cũng lo sợ không yên, sợ là Trấn Bắc vương trên trời cũng khó có thể an lòng."
Chương Trọng Phác nói xong lời này, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tẫn ở bên kia, với đôi mắt chứa đầy sắc bén.
Dưới ánh mắt nghiêm túc của Tể tướng, đôi mắt vốn bình tĩnh ung dung thường ngày của Tiết Tẫn ít nhiều có phần không được tôn kính, vốn dĩ hắn đứng đã cao, khi Tể tưởng nhìn hắn còn phải ngửa đầu, càng lộ vẻ hoang đường.
Lời nói của Chương Trọng Phác nhìn như chính trực thẳng thắng nói, rốt cuộc dẫn tới có quan viên đứng ra vì Thái phó đại nhân nói chuyện, Triệu Dịch Tuần ngồi ở trên cao lẳng lặng nghe, từ đầu đến cuối không thấy một chút hứng thú, trong lòng những người phía dưới càng không chắc chắn.
Sau khi Thái phó đại nhân nặng nè quỳ xuống, dập đầu một cái mới bắt đầu hùng hồn phân trần: "Bệ hạ! Vi thần tự biết bản thân thực lực non kém, không bì kịp công lao to lớn của Đại tướng quân với Đại Yến ta, nhưng từ xưa đến nay một đời vua một đời thần, nhưng chưa bao giờ trong lịch sử một vị vua chỉ có một thần tử thân cận cả."
Thái Phó vừa nói xong, tức khắc không khí bên trong triều đình trực tiếp trầm xuống, không khí ngột ngạt ở khắp nơi bao phủ toàn sự khẩn trương, vẻ mặt Tể tướng bình tĩnh nhìn thoáng qua Tiết Tẫn, những người khác đến thở mạnh cũng không dám.
Thái phó vẫn còn tiếp tục nói: "Vi thần biết, Đại tướng quân là vị tướng thiên tài nghìn năm có một, Đại Yến ta bây giờ thiếu nhất chính là tướng tài điều binh khiển tướng, nếu đây chỉ là một việc nhỏ bình thường mà Hoàng Thượng nguyện ý dung túng Đại tướng quân thì thần cũng hiểu nhẫn nhịn xuống. Nhưng mà lần này, tùy tùng của Đại tướng quân trực tiếp xông thẳng vào phủ đệ của thần, lời nói trong lúc đó đều là vênh mặt hất hàm sai khiến, khiến vi thần không biết ai là đồng liêu ai là chủ tử cả!"
"Làm càn!" Tiếng nói của hắn vừa mới rơi xuống, liền nghênh đón lửa giận ngập trời của Hoàng Thượng.
Thái Phó vẫn dập đầu nhận tội như trước, lời nói trong miệng hắn chính là những nói mà các thần tử khác không dám mở miệng, trong lòng những người khác đều biết rõ ràng, Tiết Tẫn là một tướng tài nghìn năm có một quả thật không sai, nhưng vị thiên tài này chỉ nên làm một thanh đao sắc bén của Đại Yến thôi, nếu thanh đao mà ngang ngược đứng lên thì nó sẽ đặt trên ngay trên cổ của Hoàng Thượng.
Lúc sau liền có không ít người bắt đầu vì Thái phó đại nhân mà nói chuyện.
Chờ giọng nói của người cuối cùng chi trích tội ác của Tiết Tẫn kết thúc, triều đình lại một lần nữa lâm vào im lặng, toàn bộ bọn họ đều chờ lời nói của vị ngồi trên đài cao kia.
"Đại Tướng Quân, khanh cảm thấy chuyện này như thế nào?" Giọng nói của Triệu Dịch Tuần vô cùng bình tĩnh, những triều thần vừa mới theo sau Tể tướng mở miệng trên đầu mồi hôi đổ không ngừng.
"Bẩm bệ hạ." Tiết Tẫn nghe vậy tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Tể tướng, "Thần mặc bệ hạ trách phạt."
Người bên dưới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, trước kia khi phạm lỗi Tiết Tẫn vẫn luôn nói như vậy, về phần kết quả như thế nào, bọn họ đã sớm gặp qua không biết bao nhiêu lần. Chuyện tự tay chém người khi trở về từ Bắc địa, ngay cả đề cập Hoàng Thượng cũng chưa từng nói qua, chỉ nói một câu "Trên chiến trường, quân lệnh như núi." Lập tức đem người đuổi đi.
Triệu Dịch Tuần không biết đang suy nghĩ hay vẫn còn do dự, nhìn thấy triều thần bên dưới hồi lâu không nói gì, cuối cùng mới nói: "Thôi, nếu Đại tướng quân đã biết sai, chuyện này liền dừng lại tại đây, ngươi trở về tự mình đóng cửa sám hối đi."
"Thần tuân chỉ." Sắc mặt Tiết Tẫn không thay đổi nhiều, giống như thật sự lĩnh phạt, lòng người lại trầm xuống một chút.
"Thánh thượng!" Tể tướng vẫn còn mở to hai mắt, không thể tin vào kết quả này.
"Tể tướng một lòng trung thành trẫm toàn bộ đều biết, nhưng chuyện này còn có nguyên nhân, trẫm càng nghĩ, càng cảm thấy tội của Đại tướng quân không có biện pháp thích hợp để trừng trị, huống chi trước đó không lâu hắn vừa mới lập quân công trở về." Triệu Dịch Tuần biết bọn họ bất bình, dứt khoát giải thích một phen mới nói, "Bãi triều."
Chẳng qua Triệu Dịch Tuần liên tiếp nói ra mấy nguyên do đó không biết có thể thuyết phục được ai không. Chuyện thành ra vậy còn có nguyên nhân? Vì một con hát lai lịch không rõ cùng người khác đánh nhau, bao che con hát đả thương người, cuối cùng còn bởi vậy mà uy hϊếp đến người thân của Thái phó đại nhân, chuyện này còn cần nguyên nhân ư? Về phần quân công, chống lại hoàng mệnh, mấy tháng chưa trở về, còn không hề có chút hối cải nào, đây mà là quân công?
Giờ phút này tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen không chỉ có Thái phó mà còn những triều thần khác, họ không nghe nỗi nữa
Duy nhất chỉ có Tiết Tẫn giống như không có việc gì, khom người hành lễ liền xoay người rời đi, nện những bước chân ngang ngược bước ra ngoài.
Phía sau quan văn theo dõi bóng dáng rời đi của hắn thở dài, Tể tướng quỳ gối tại chỗ, sau khi Hoàng Thượng rời khỏi thì có không ít người tiến lên dìu hắn, bàn tay Chương Trọng Phác nện thật mạnh xuống đất: "Nịnh thần phách lối, nhiễu loạn triều cương Đại Yến ta!"
"Chương lão, bảo trọng thân thể!"
"Đại nhân không cần thiết nói như thế!"
Ở phía Thái phó bên kia cũng có mấy người dìu, nghe vậy không khỏi đỏ mắt nhìn về phía Tể tướng. Hoàng Thượng nói chuyện này quên đi, nhưng thái độ hắn đã rõ ràng như thế, sao cháu họ hắn còn dám đi ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ cũng chỉ qua loa cho xong.
Sau khi hắn tạ ơn Tể tướng xong liền đen mặt rời đi.
Sự việc nhìn như tiếng sấm đùng đùng cứ nhẹ nhàng như vậy buông xuống, thời điểm ra cửa thời tiết còn âm trầm đến cực điểm, nhưng trời không mưa, bầu trời mây đen dày đặc, giống như bất cứ lúc nào đều có thể dội thẳng khiến cả người ướt đẫm toàn thân.
Tiết Tẫn nhìn thoáng qua sắc trời, trên mặt lộ ra biểu tình không biết là cười hay vẫn là lạnh lùng, lên xe ngựa trở về phủ.
Sau khi trở về phủ, Tiết Tẫn gần như là tự nhiên đi về một hướng, đi được hai bước mới phản ứng lại, lập tức đổi một hướng khác, đối nghịch với bản thân.