Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor - Beta: Team May
Tiết Tẫn xoay người liếc mắt nhìn Trì Sơn đứng bên cạnh mình một cái.
Lúc này Trì Sơn đang đứng ngốc tại chỗ, hắn đờ đẫn nhìn Tiết tẫn một cái, nhìn thấy trong mắt Tiết Tẫn có nét trào phúng, vẻ mặt hắn đau khổ nói: "Không phải, Dạ Nguyệt nhà ngươi mà thả ra ai nhìn thấy mà chân không mềm cho được, ngay cả Sương Hàn cũng vậy."
"Ngươi nói không sai" Tiết Tẫn thuận miệng trả lời một câu, khóe miệng nhếch lên, nhìn sang bên kia, nơi có một người một sói đang nhìn nhau.
Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy? Trì Sơn tiến về trước hai bước, kết quả còn chưa kịp tới gần thì Dạ Nguyệt đã đứng lên, ánh mắt liếc về phía hắn khiến Trì Sơn ngừng lại bước chân.
Hắn còn tưởng rằng tính tình Dạ Nguyệt đã thay đổi, bây giờ xem ra không phải như vậy, bộ dạng ngoan ngoãn chỉ khi nào xuất hiện trước mặt Tiết Tẫn kia từ đâu mà có?
Trì Sơn kinh ngạc nhìn Giang Sương Hàn, lại một lần nữa cảm thán sự lợi hại của nàng.
"Dạ Nguyệt, lại đây", Tiết Tẫn gọi một tiếng, Dạ Nguyệt liền thu hồi vẻ mặt công kích kia, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Tiết tẫn, cẩn thận cọ cọ ống quần của hắn, khác hoàn toàn với dáng vẻ không cam lòng mà chịu khuất phục ban nãy.
Trì Sơn lúc này mới cảm thấy an toàn, hắn đi lên trên một chút rồi nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn, rùng mình một cái. Ánh mắt Giang Sương đã khôi phục lại sự lãnh đạm thường ngày, giống như sát khí kinh người vừa rồi hoàn toàn không hề tồn tại, hắn có thể tưởng tượng đến thời điểm nàng gϊếŧ người sẽ có biểu cảm gì.
Tiết Tẫn bất mãn lườm Trì Sơn một cái.
Ở phía sau, quản gia mang theo dây xích đến, Tiết tẫn không nhìn hắn: "Hôm nay đến phiên ai trông coi Dạ Nguyệt thì phạt đánh một trăm gậy sau đó đuổi ra khỏi phủ."
"Vâng", quản gia vội vàng đáp lại.
Dạ Nguyệt tính tình hung hăng lại có lực công kích mạnh, ngoại trừ khi nó ở cùng Tiết Tẫn sẽ được thả ra thì thời gian còn lại đều bị nhốt trong l*иg sắt, hôm nay nó được thả bên ngoài chỉ là sự việc ngoài ý muốn. Dạ Nguyệt ở phủ tướng quân được vài năm, bây giờ nó đã không còn tùy tiện công kích người như trước nữa nhưng một khi nó có ý đồ công kích, trừ bỏ Tiết Tẫn người bảo hộ dám tiếp cận nó ra thì không ai dám đến gần nó, nếu cố tình tiếp cận chỉ khiến nó càng thêm giận giữ.
Đây là nguyên do vừa nãy Trì Sơn không dám đến gần.
"Sợ?" Tiết Tẫn nhìn thấy Giang Sương Hàn đứng ở một bên im lặng nãy giờ, không lập tức trả lời, Tiết Tẫn liền trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, bàn tay đặt trên tóc nàng.
Giang Sương Hàn ở trong ngực hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Tiết Tẫn đột nhiên cười một tiếng, cười đến l*иg ngực cũng chấn động, Giang Sương Hàn vừa lúc cảm nhận được, nàng nghe được bên tai có chút ngứa: "Nàng thuần phục được nó."
Dạ Nguyệt ở một bên không cam lòng nức nở một tiếng nhưng vẫn nhu thuận quỳ rạp trên mặt đất giống như sợ ngay sau đó sẽ bị Tiết Tẫn ném vào trong l*иg sắt.
Trì Sơn đứng bên cạnh nghe được liền cảm thấy vô cùng bất ngờ, Dạ Nguyệt vốn dĩ là một con sói cực kỳ ngang ngược, từ sau khi Tiết tẫn mang về, nó chỉ nhận duy nhất hắn là chủ nhân, người bên ngoài căn bản không đến gần được.
Giang Sương Hàn không nói ra việc bản thân từng ở Nghi Thủy, từng thấy qua người Nhung chuyên nuôi dưỡng loài sói như Dạ Nguyệt, thời điểm ban đầu nàng cũng rất sợ hãi nhưng sau đó được Triệu Huyên Ngọc cho nàng một cái túi thơm, bên trong có hương liệu là mùi hương mà loài sói sợ nhất, có thể bảo vệ bản thân khiến loài sói không dám đến gần nàng.
Mới vừa rồi nàng cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, vì nếu khiến nó trở nên giận dữ thì nó có thể không để ý đến việc bị nhốt lại thì cũng sẽ nhào lên cắn đứt một miếng thịt của nàng.
Cho đến tận lúc Giang Sương Hàn rời đi, trong lòng Trì Sơn vẫn còn sợ hãi.
"Trước đây ta từng nghe đồn Dạ Nguyệt có thể nhận biết con người, ta vẫn cho rằng đó là tin đồn nhảm, dù sao thì chúng ta đã quá quen thuộc với những lời đồn này kia rồi, ta cũng không thấy nó thân mật với ta chút nào nhưng hôm nay ta có chút tin rồi, không phải thật sự."
Tiết Tẫn nhếch khóe môi hừ một tiếng không trả lời.
"Nếu đã nhận thức được con người, vì sao khi nó thấy Triệu Phù Khanh vẫn còn tỏ ra hung ác như vậy? " Trì Sơn vô thức hỏi ra tiếng, ánh mắt chạm phải gương mặt xanh mét của Tiết tẫn mới ý thức được bản thân nói sai, bèn đưa tay lên miệng vỗ một cái: "Là ta lỡ lời."
Tiết Tẫn không hiểu sao cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội khó chịu, lông mày nhíu lại, đi chưa được hai bước lại vòng sang hướng khác, Trì Sơn vô thức bước theo sau hắn, chờ lúc phản ứng kịp biết mình đã đi sai hướng thì bọn họ đã đứng trước cửa Tây viện.
Trì Sơn không thể tin được: "Không phải chứ Tiết đại nhân, ngài trở lên háo sắc như vậy từ khi nào? Người ta vừa mới trở về, với lại bây giờ mới là buổi trưa mà ngài đã đuổi đến tiểu viện tìm người rồi."
Tiết Tẫn không kiên nhẫn liếc nhìn Trì Sơn một cái: "Ta đến bồi nàng dùng cơm trưa."
"Không phải ngươi đã quên rồi chứ, lát nữa Ngự sử đại nhân sẽ đến phủ tìm ngươi nghị sự?"
"Vậy cứ để hắn chờ đi", Tiết Tẫn bước vào tiểu viện không thèm quay đầu lại nói, hiển nhiên không có nửa phần để ý.
"Chỉ có ngươi mới dám nói mấy lời này."
Đầu tiên là Trì Sơn sững sờ, sau đó nở nụ cười, "Kể cả Thừa tướng đại nhân ở đây cũng không dám nói như ngươi."
Tiết Tẫn lớn mật cũng không phải ngày một ngày hai, đừng nói là Trì Sơn, cả Yến Đô cũng đã quen với tính cách này của hắn, chuyện như vậy không phải lần đầu phát sinh nhưng đây là lần đầu tiên hắn bởi vì một nữ tử mà làm vậy.
Trong lòng Trì Sơn có chút kinh ngạc, thời thiếu niên ai mà không phong lưu, Tiết Tẫn cũng không ngoại lệ, thời điểm bọn họ còn chưa hiểu chuyện thì Tiết Tẫn đã rất kháng cự việc tiếp xúc với nữ tử rồi, hắn chỉ thân thiết với một mình Triệu Phù Khanh đã vào cung kia, nhưng mà chỉ dừng lại ở mức độ thân thiết mà thôi, thậm chí ngay cả tiếng thích cũng chưa nói ra khỏi miệng
Hiện giờ đối với một thế thân, thế nhưng hắn có cảm giác Tiết Tẫn có vài phần tư thế của một vị hôn quân không màng chuyện triều chính.
Tiết Tẫn đi rồi, Trì Sơn phải đến đại sảnh chờ vị Ngự sử đại nhân kia đến, tuy nói Ngự sử đại nhân đã sớm biết tính cách của Tiến Tẫn nhưng lúc này hắn cũng không thể nào trực tiếp rời đi được.
Vừa rồi Giang Sương Hàn nhìn thấy Tiết Tẫn đã thay một thân thường phục, bộ dạng chuẩn bị tiếp đãi khách, nàng không ngờ đến mình mới về phòng chưa được bao lâu thì Tiết tẫn đã đến đây.
Trên tay nàng cầm bức họa của người mà nàng nhờ sư phụ tìm giúp, đột nhiên nghe thấy nha hoàn báo Tiết Tẫn đến, nàng hốt hoảng đem bức họa giấu đi vô tình làm giấy trên thư án lộn xộn, một tờ trong số đó bị rơi trên mặt đất.
Động tác khác thường của Giang Sương Hàn khiến Tiết Tẫn chú ý, ban đầu khi bước vào cửa hắn đã nhìn về phía Giang Sương Hàn nên lúc này hắn khom lưng nhặt giúp nàng tờ giấy rơi trên mặt đất, bức họa vẽ không tính là quá tốt nhưng thông qua ngũ quan, hắn nhận ra chính là vẽ hắn.
Tiết Tẫn cong môi nở nụ cười, làm như vừa rồi không có chuyện gì thản nhiên vuốt phẳng tờ giấy đặt lại trên bàn, tùy ý đảo qua xấp giấy còn lại: "Sợ cái gì? Ta còn có thể ăn nàng sao?"
Nói xong hắn vươn tay về phía Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn lúc này mới chú ý đến động tác của hắn, giương mắt nhìn về bàn tay của Tiết Tẫn, lòng bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay cũng tự nhiên mở ra chờ đợi đáp án của nàng.
Nàng thong thả nâng tay lên, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, nàng áp mu bàn tay vào để tránh vết mực vừa rồi dính vào người hắn.
Tiết Tẫn cầm một cái khăn tỉ mĩ lau chùi vết mực trên tay nàng, do vết mực khá đậm nên đã thấm qua khăn làm lem lên các ngón tay của hắn, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên như không. Trên tay hắn có những vết chai mỏng là dấu vết của hàng năm đánh giặc ngoài chiến trường lưu lại, cứng nhắc vuốt ve làn da mềm mại trắng nõn của nàng khiến cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Giang Sương Hàn ngước mắt nhìn thoáng qua Tiết Tẫn, thần sắc nghiêm túc không có một chút giễu cợt nào, giống như thật lòng muốn lau đi những vết mực kia dùm nàng.
Nàng không nói gì, nhìn theo khuôn mặt Tiết Tẫn đang cúi xuống, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn ăn mặc thế này, quan bào màu đen bao lấy dáng người thon gầy của hắn, viền áo dùng chỉ vàng thêu thành hoa văn, từ cổ tay áo đến cổ áo thêu một con hạc bằng chỉ bạc, dáng vẻ hết sức kiêu căng ngạo mạn, nếu như Giang Sương Hàn nhớ không nhầm, phía sau cổ áo của hắn còn thêu một đám mây bằng gấm, y phục hôm nay khiến hắn không còn vẻ lạnh lẽo như khôi giáp nhiều hơn là sự thâm trầm.
Quan bào màu đen có thêu hạc ở Yến Đô chỉ có vương tước trở lên mới có tư cách mặc, Tiết Tẫn tuy không phải vương gia nhưng lại được đích thân hoàng thượng ban cho áo bào này, có thể thấy được sự tự phụ của bản thân cùng sự dung túng của Hoàng thượng.
Giang Sương Hàn đang mải ngắm quan phục trên người hắn đến mức xuất thần thì Tiết Tẫn đã buông tay, còn nhân tiện đem khăn tay đặt vào lòng bàn tay nàng.
Giang Sương Hàn liếc mắt nhìn khăn tay rồi lại nhìn thoáng qua Tiết Tẫn, thuận theo tự nhiên nhận lấy.
"Vừa nãy ta đã kêu người dọn cơm, trưa nay ta sẽ ở lại đây cùng dùng cơm với nàng."
Giang Sương Hàn giờ mới hiểu, hóa ra Tiết Tẫn muốn đến chỗ nàng ăn cơm, nàng gật đầu rồi đi theo sau Tiết Tẫn đến bàn ăn, ngồi ở đối diện hắn.
Đám nha hoàn lần lượt bưng các món ăn lên, Giang Sương Hàn không động đũa, chờ Tiết Tẫn lên tiếng.
"Không cần câu nệ, lúc trước ở Bắc Địa thế nào thì bây giờ thế ấy." Tiết Tẫn thấy nàng không nhúc nhích bèn lên tiếng nhắc nhở.
Tiết Tẫn không cảm thấy có gì không thích hợp, bọn họ trở về kinh thành lâu như vậy, tuy rằng mỗi ngày đều đến xem Giang Sương Hàn nhưng đa phần là ban đêm, thời điểm dùng bữa vào ban ngày thì hắn chưa từng ghé qua, đây vẫn là lần đầu tiên hai người cùng nhau ngồi dùng bữa.
Giang Sương Hàn nghe Tiết Tẫn nói xong liền không hề câu nệ, cứ theo thường lệ dùng cơm.
Một lát sau nàng mới nhận ra, Tiết Tẫn vẫn ngồi im không động đũa, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, phát hiện Tiết Tẫn đang chăm chăm nhìn về một hướng. Sương Hàn cúi đầu, liếc nhìn miếng cà trên đũa của nàng, động tác tạm ngừng, do dự một chút liền đặt vào bát của Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn ý vị không rõ nhìn miếng cà tím trong bát, Giang Sương Hàn nhìn không rõ lắm nét mặt của hắn, cảm thấy chắc hẳn đây là món hắn thích, bằng không đã không nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong bát lâu như vậy.
"Hôm nay sao nàng về phủ sớm vậy?" Tiết Tẫn nhíu mày, ánh mắt đảo quanh đĩa cà tím một hồi lâu mới cất giọng hỏi Giang Sương Hàn.
"Sáng nay sư phụ có việc phải ra ngoài sớm." Giang Sương Hàn nghe được câu hỏi của hắn, buông đũa xuống trả lời.
"Vậy lúc trước nàng dùng cơm trưa ở đâu?" Tiết Tẫn tùy ý hỏi.
"Ở Quảng Ngọc Lâu" Giang Sương Hàn không biết Tiết Tẫn đột nhiên hỏi chuyện này làm gì, nàng ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Tiết Tẫn, cũng không thể đoán ra hắn suy nghĩ cái gì.
Ngón tay Tiết Tẫn đặt trên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái giống như đang nghĩ ngợi điều gì, biểu tình không mấy vui vẻ: "Ta cho phép ngươi đến Quảng Ngọc Lâu học hát, nhưng sao ta có cảm giác ngươi càng thích ở lại Quảng Ngọc Lâu hơn?"
"Khanh Khanh không dám" Giang Sương Hàn nghe vậy cúi đầu, "Chính là khoảng cách giữa Quảng Ngọc Lâu cùng phủ tướng quân có hơi xa, hơn nữa sư phụ nhớ mong cho nên giữa trưa Khanh Khanh mới không trở về."
Sau khi Giang Sương Hàn giải thích xong, không đợi được hắn đáp lại, nàng liền nghĩ hay là nói thêm câu sau này buổi trưa nàng sẽ trở về phủ tướng quân? Tiết Tẫn nói thế cũng không sai, ban ngày nàng không muốn ở lại phủ tướng quân chờ đợi, dù sao cả ngày nàng cũng đâu có gặp được Tiết Tẫn, nàng lại không thích đến hoa viên ngắm hoa, nhưng suy nghĩ này nàng chỉ giấu trong lòng, không dám nói cùng Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn cho phép nàng ở trước mặt hắn không cần câu nệ quy củ, đó là phần thưởng thêm dành cho nàng, nếu nhắc lại chính là thể hiện nàng không biết tốt xấu.
Trên thực tế bọn họ đều hiểu được, Bắc địa và phủ tướng quân là hai chỗ hoàn toàn khác nhau. Giống như Trì Sơn, lúc còn ở Bắc Địa có thể vào tận doanh trướng tìm nàng, cùng nhau ngồi trên đồi cát ngắm nhìn từng đàn chim bay lượn, nhưng trở về phủ tướng quân thì hắn chỉ có thể ở tiền sảnh đợi gặp nàng.
"Nếu như thế, vậy ngày mười tám ta sẽ chờ nàng trở về dùng cơm, đến lúc đó nàng nhớ trở về."
Tiết Tẫn thật ra muốn nói là về sau sẽ ở chỗ nàng dùng cơm trưa, nhưng thấy vẻ mặt bối rối trên mặt nàng, lại nghĩ đến Quảng Ngọc Lâu cách phủ tướng quân một khoảng xa như vậy, ngồi kiệu cũng cực kỳ hao tổn tinh thần.
"Khanh Khanh biết rồi" Giang Sương Hàn lên tiếng.
Buổi trưa quả thật nàng có thể trở về một chuyến, huống chi nàng đã đến Quảng Ngọc Lâu mấy ngày rồi, bản lĩnh ngày trước nàng đã sớm tìm lại rồi.
Tiết Tẫn nói đến đây ăn cơm, thật sự ăn cơm xong liền rời đi, lúc rời đi hắn rất thư thái, chậm rãi bước từng bước, ngược lại là hai nha hoàn trong phòng lại vô cùng sốt ruột, đến khi hắn đi hẳn rồi mới cảm thán một câu: "Tướng quân rốt cuộc đi thật rồi."
Giang Sương Hàn nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
Sau lần đám nha hoàn đề cập chuyện đó với nàng, tuy rằng ngoài miệng bọn họ không nhắc tới nhưng trong đầu vẫn rất trông ngóng Tiết Tẫn đến đây. Lần này Tiết Tẫn đến, các nàng không gióng trống khua chiêng chờ mong nàng nhắc đến vấn đề danh phận liền thôi, sao còn tỏ ra ghét bỏ như vậy.
"Cô nương không biết, ở đại sảnh vừa mới có người đến báo, Ngự sử đại nhân và Trung Thừa đại nhân đã đợi tướng quân một lúc lâu."
"Sao các ngươi không nói cho tướng quân biết?" Giang Sương Hàn tự nhiên nói tiếp.
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng. Bọn họ tuy sốt ruột nhưng không dám báo. Đại tướng quân ở chỗ này thản nhiên dùng bữa hiển nhiên đã biết có người đến, các nàng lại đặc biệt đến bẩm báo một phen, chẳng phải là sốt ruột muốn đi tìm cái chết sao?
Giang Sương Hàn không thấy các nàng nói chuyện, đại khái cũng đoán được một ít suy nghĩ của các nàng,
Đến phủ tướng quân lâu như vậy, Giang Sương Hàn cơ bản hiểu được tính khí của Tiết Tẫn, người bên trong phủ hay bên ngoài đều không dám đắc tội hắn.
"Trung thừa đại nhân" Giang Sương Hàn nhẹ giọng nhắc lại, trên tay nắm chặt chiếc khăn vừa rồi Tiết Tẫn đưa cho, "Ngươi đi pha giúp ta một ấm trà, rồi mang điểm tâm mà hai ngày trước ngươi nói có thể tiêu thực lên đây."