Nguồn: Facebook @maycuat5
Edit - Beta: Team May
Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy lông mày nhảy lên một cái, vui sướиɠ đã sắp trong tầm tay.
Sư phụ nhìn ra được tâm trạng của nàng, nhưng lời nói tiếp theo như dội một gáo nước lạnh vào nàng: "Chẳng qua ngươi đừng vui mừng sớm quá, hai người ngươi muốn tìm kia, có một người đã chết rồi."
Giang Sương Hàn nghe sư phụ nói xong, ánh mắt vừa sáng lên đã tắt hơn phân nửa.
"Người còn lại vẫn còn sống, chỉ có điều bây giờ hắn là người bên cạnh của Ngự Sử đại phu Cao đại nhân, là một Trung Chấp Pháp." Sư phụ vừa thốt ra những lời này, Giang Sương Hàn liền biết tại sao sư phụ nói nàng đừng có cao hứng sớm.
Mỗi ngày Trung Chấp Pháp đều ở Ngự Sử đài phụ tá cho Ngự Sử đại phu, phủ đệ cũng ở gần hoàng cung, người thường căn bản không thể tiếp cận được.
"Trung Chấp Pháp..... " Giang Sương Hàn nhớ kỹ chức quan này, có một chút trầm tư.
"Sương Hàn, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Sư phụ nghiêm túc hỏi, lão biết Giang Sương Hàn đột nhiên trở về không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, thời điểm nàng nhờ lão tìm giúp hai người này, trong lòng càng thêm xác thực suy đoán của bản thân.
Sau khi tra được thân phận của hai người kia, Tào Văn Viễn càng lo lắng.
"Sau khi quay về kinh thành không được bao lâu thì Diêu Kì đột nhiên qua đời một cách kỳ lạ, hắn chết trong một con hẻm nhỏ trên đường về nhà, chuyện này đã được người khác che giấu, người ngoài chỉ nói hắn ta đột nhiên đổ bệnh nặng rồi qua đời." Tào Văn Viễn cau mày, "Du Hoàng Khoát càng kỳ quái hơn, tốc độ hắn thăng quan tiến chức cũng quá nhanh rồi."
“Sư phụ không cần lo lắng, chẳng qua con chỉ muốn biết một số việc năm đó thôi." Giang Sương Hàn mơ hồ trấn an, thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, Trung chấp pháp là chức vị quan trọng, không giống như chức quan bình thường có thể nhờ quan hệ mà ngồi lên được, đám người bên trong đều là những người lăn lộn nhiều năm trên quan trường, vị trí này chắc chắn phải là người được Hoàng Thượng tín nhiệm.
"Năm đó, hai người này đều đợi tại Nghi Thủy." Sư phụ đột nhiên nói, "Sương Hàn, ta mặc kệ ngươi muốn điều tra cái gì, nhưng ngươi làm việc nhất định phải cẩn thận, nếu kinh động đến chủ tử, sư phụ cũng không bảo vệ được ngươi đâu."
Giang Sương Hàn nghe được, sửng sốt nhìn về phía sư phụ.
So với vài năm trước, bây giờ sư phụ già đi không ít, nếp nhăn trên mặt xuất hiện cũng nhiều hơn, trong đôi mắt tang thương ẩn chứa cảm xúc không khác gì bốn năm trước, khi đó nàng không hiểu nhưng hiện tại nàng biết rõ, đó là sự bất lực.
Năm đó Tào Văn Viễn cũng làm việc cho người nọ, để sư phụ dạy hát hí khúc chẳng qua là một thân phận để tiện làm việc, một phần cũng vì lão yêu thích việc này. Khi đó vẫn còn là gánh hát nay hiện tại đổi thành Quảng Ngọc Lâu, bất quá đó chỉ là một cứ điểm truyền tin tức của người nọ. Đây chính là lý do Giang Sương Hàn nhờ sư phụ giúp nàng tìm người.
Trước khi quyết định tìm sư phụ giúp đỡ, Giang Sương Hàn từng đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần, suy nghĩ đến kết quả của việc này, sau đó cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng Giang Sương Hàn vẫn lựa chọn quyết định này. Càng không nghĩ đến, chỉ nghe những lời sư phụ nói với nàng lại vô cùng bất ngờ, nhiều hơn chính là cảm động.
Sư phụ đại khái đã đoán được điều gì nên mới nói với Giang Sương Hàn như vậy.
Giang Sương Hàn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẫn nói: "Con tự có chừng mực."
Sư phụ nghe xong cũng không phản ứng gì, qua một lúc lâu mới thở dài: "Sư phụ biết, ngươi đã chịu quá nhiều cực khổ."
Biết sư phụ còn đang nghĩ đến chuyện nàng đi Nghi Thuỷ vào bốn năm trước, trái lại Giang Sương Hàn còn nở nụ cười: "Sư phụ, Sương Hàn không có chịu khổ, ngược lại con còn rất quý trọng khoảng thời gian đó."
Nếu không có Triệu Huyên Ngọc, có lẽ cả đời này nàng chỉ ngơ ngơ ngác ngác mà trải qua, chính hắn giúp nàng nhìn thấy ánh sáng, khiến cuộc đời mười bốn năm ngắn ngủi sống trong mờ mịt của nàng rạng rỡ hẳn lên, cuối cùng lại khiến nàng không còn sự lựa chọn nào khác mà bước tiếp trên một con đường, bất luận nàng đi như thế nào cũng không thoát khỏi được đau khổ.
"Lâm Trạch Vương là một người rất tốt." Sư phụ bất thình lình cảm thán một câu.
Đúng vậy, hắn là một nam nhân cực kỳ cực kỳ tốt.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Giang Sương Hàn thoáng chốc có phần hoảng hốt, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, nàng nhớ đến một chuyện khác: "Sư phụ, chủ tử không có liên lạc với ngươisao?"
Tào Văn Viễn nghe Giang Sương Hàn hỏi, nhất thời sửng sốt, ngữ khí trở nên nghiêm túc rất nhiều: "Không có, chẳng qua là hai ngày trước lúc người truyền tin đến đây có nói một câu, chủ tử đã biết chuyện ngươi đến Quảng Ngọc Lâu."
Giang Sương Hàn trầm mặc gật đầu.
Tào Văn Viễn nhìn phản ứng của Giang Sương Hàn, không khỏi có chút cảm khái.
Không chỉ tính tình của nàng thay đổi mà ngay cả thái độ đối với vị kia hình như cũng đã thay đổi.
Nếu như Tào Văn Viễn nhớ không nhầm thì lúc trước chủ tử từng nói qua chỉ cần Giang Sương Hàn lo liệu chuyện này thôi.
Thái độ của Giang Sương Hàn thay đổi quá lớn làm Tào Văn Viễn nhớ lại rất nhiều chuyện trước nay chưa từng chú ý đến, vị vương gia như ngọc kia rất thích nghe hát hí khúc, nhưng rất ít khi đến mấy ngõ hẻm để nghe hát, nếu không có chiến sự thì vị kia trong kinh thành chắc chắn sẽ được mỹ danh là một quân tử phong lưu phóng khoáng.
Biên quan chiến sự căng thẳng, vị kia là hoàng tử mà tiên đế yêu thương nhất cũng bị phái ra biên quan, rất ít khi trở về kinh thành. Ngẫu nhiên ngày ấy, vừa lúc trở về đã gặp ngay Giang Sương Hàn đang chuẩn bị lên sân khấu.
Chủ nhân của Quảng Ngọc Lâu rất có mắt nhìn người, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể nhận ra ngay tất cả cảm xúc của Giang Sương Hàn, từ bất ngờ, kinh diễm đến nhiều hơn là đau lòng.
Nếu không có chuyện biên quan, lúc trước vị kia sẽ không miễn cưỡng như vậy, nhưng Giang Sương Hàn lại cảm thấy đó là một nơi tốt, điều này làm Tào Văn Viễn hối hận, nếu lúc trước lão không để Giang Sương Hàn lên tiếng, thì kết cục sẽ như thế nào?
Nghĩ đến cùng, Tào Văn Viễn chỉ biết cảm thán một câu, đúng là vận mệnh trêu người.
Hôm nay có được tin tức của người cần tìm nên Giang Sương Hàn cũng không ở lại Quảng Ngọc Lâu thêm nữa.
Sau khi nàng rời đi, Tào sư phụ liền quay lại hậu viện để giám sát mấy tên đệ tử ham chơi hơn luyện tập này. Mắt thấy Giang Sương Hàn vừa mới nói xong lại rời đi cùng sư phụ, Tô Xảo đứng trong trong sân oán trách: "Nàng ta mới đến, ta chưa thấy nàng ta luyện tập được hai ngày, sáng sớm lại đây, hát không quá hai câu liền rời đi, vậy mà nói là Đại sư tỷ của Quảng Ngọc Lâu, người nào không biết còn tưởng là khách đến đây nghe hát."
Mấy đệ tử không dám đáp lời, từ xa Tào Văn Viễn nghe thấy liền nổi giận đùng đùng đi đến: "Giờ này mà ngươi còn ở đây nói nhảm cái gì vậy, hai ngày nữa lên sân khấu rồi, ngươi luyện hát xong chưa? Cả ngày chỉ biết phạm lỗi còn không biết tự suy ngẫm bản thân, ngươi như vậy thì sao mà làm gương cho sư đệ sư muội được?"
"Sư phụ, không phải là conkhông luyện tập, chỉ là con nghe nói bài mà hai ngày sau biểu diễn đã được giao cho người khác." Tô Xảo dứt khoát làm liều đem chuyện đó ra hỏi, "Sư phụ đã tính toán giao cho người bên ngoài, vậy đồ đệ còn luyện tập làm gì nữa? Sư phụ không thích thì cứ dứt khoát đuổi con đi, dù sao đi nữa con chỉ là người nhập môn sau, không làm được Đại sư tỷ của bọn họ, cũng không làm được đào hát kim bài của Quảng Ngọc Lâu."
"Ta giao cho ai?" Sư phụ nghe nàng ta nói vậy, đầu nhảy lên thình thịch.
Tào sư phụ nói xong, Tô Xảo cảm thấy còn có cơ hội để xoay chuyển tình thế, con ngươi đảo một vòng, trực tiếp đem tên Giang Sương Hàn nói ra: "Còn có thể là ai nữa? Chính là vị vừa mới đến đây không bao lâu liền rời đi kia."
"Sương Hàn?" Sư phụ giậm chân một cái, tức giận đến mức râu cũng dựng ngược lên: "Đúng vậy, bài « Ngọc Lâu Xuân » ta tính toán giao cho Sương Hàn, trong số các ngươi ở đây có người nào xứng đáng hơn nàng?"
Tô Xảo trực tiếp trợn tròn mắt lên, tức giận đến đỏ cả mắt: "Sư phụ, Sương Hàn cô nương kia chỉ mới đến đây được mấy ngày, cho dù người muốn thiên vị cũng không thể làm đến mức này được.”
Bình thường số lượng người luyện tập không ít, cơ hội được lên sân khấu biểu diễn cũng rất nhiều, nhưng trên thực tế đối với đào hát mà nói được xuất đầu lộ diện với « Ngọc Lâu Xuân » là tốt nhất. Ngay cả trong kinh thành cũng đã sớm có lời đồn đại, người nào trong Quảng Ngọc Lâu mà hát « Ngọc Lâu Xuân » thì người đó nhất định sẽ trở thành đào hát tiếp theo nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, được mọi người yêu mến, đây là điều gần như chắc chắn.
Tô Xảo vốn dĩ không phải là người của Quảng Ngọc Lâu, sư phụ của nàng ta là bằng hữu với Tào sư phụ, hai năm trước sư phụ của nàng ta qua đời, trước khi qua đời đã đưa Tô Xảo đến Quảng Ngọc Lâu, nàng ta biết Quảng Ngọc Lâu là gánh hát tốt nhất Lê Viên ở kinh thành nên vô cùng hài lòng. Sư phụ cũng rất coi trọng mà bồi dưỡng tài năng, vì thế nàng ta cho rằng « Ngọc Lâu Xuân » cũng nên thuộc về mình.
"Kẻ nào nói Sương Hàn mới đến đây được mấy ngày, nàng theo ta học hí khúc đã mười năm, đừng nói là ngươi, hiện tại cả cái Quảng Ngọc Lâu này thì nàng chính là người có tư cách để đảm nhận nhất!.”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ Tô Xảo ngây ngẩn cả người mà mấy đệ tử đang nghe hai người tranh cãi cũng đều sửng sốt.
Bọn họ vừa nghe Sương Hàn sư tỷ nói vậy, phần lớn mọi người vì giúp nàng nói chuyện mới không ai đứng ra phản bác, hiện tại nghe chính miệng sư phụ nói nàng chính là sư tỷ đã rời đi nhiều năm trước, vị Đại sư tỷ mà sư phụ vẫn cho rằng sẽ trở thành một đào hát nổi tiếng.
Mấy đệ tử không quan tâm cho lắm đối với việc ai sẽ hát « Ngọc Lâu Xuân », dù sao cũng không phải bọn họ. Thay vì để Tô Xảo kiêu căng ương ngạnh kia hát, tốt nhất nên để Sương Hàn sư tỷ mà bọn họ thích hát đi, tuy rằng bọn họ rất kinh ngạc nhưng tuyệt nhiên không có một người nào phản đối.
Giang Sương Hàn có lẽ không bao giờ ngờ đến, nhân duyên của nàng ở Quảng Ngọc Lâu lại tốt đến thế, mấy đệ tử đã nhìn ra nàng là người ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất ấm áp, thường xuyên giúp bọn họ uốn nắn những chỗ hay sai lầm.
Vì thế đến cuối cùng chỉ có một mình Tô Xảo đứng nguyên tại chỗ tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Giang Sương Hàn còn không biết bởi vì nàng rời đi trước mà đã nháo đến mức như một trò cười, nàng bước đi được hơn phân nửa con đường bên trong phủ tướng quân bỗng nhiên phát hiện trên đường có rất ít người qua lại. Chẳng qua là ngày thường nàng rất ít đi dạo chỉ quanh quẩn bên trong tiểu viện của bản thân nên không xác định chính xác được ở đây có ít người, hay do gần đây trời trở lạnh mới thưa thớt bóng người.
Trong lòng đang suy nghĩ, vì vậy nàng không có chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Lúc đi đường, Giang Sương Hàn cũng không thích nhìn ngó lung tung, chờ đến khi nàng cảm nhận được có một đôi mắt u ám lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm mình thì đã quá muộn để tránh đi. Ở cách đó không xa có một con sói tuyết cao bằng nửa người đang đứng, chân trước bám lấy mặt đất, thân hình hùng tráng hơi nghiêng về phía trước, cái đuôi hung hãn cụp xuống, như hổ rình mồi nhìn về phía nàng.
Nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay hơi hơi mở ra, ánh mắt không thể nào tách rời khỏi con ngươi màu xanh lục tràn đầy lạnh lùng kia.
"Dạ Nguyệt!", đột nhiên ở một bên có người hô to một tiếng, là âm thanh của Trì Sơn, hắn đi không quá hai bước liền chú ý đến tình huống trước mặt, có chút sửng sốt,vội vàng dừng lại, cố gắng hạ thấp âm thanh nhưng lại sợ Giang Sương Hàn nghe không được: "Sương Hàn, cô nương sao gặp được nó ở đây vậy? Cô nương đứng im, ngàn lần vạn lần đừng nhúc nhích, nếu ta mà tiến lên phía trước, sợ là có thể chọc giận nó, cô nương chờ ta đi kêu Tiết Tẫn lại đây."
Dạ Nguyệt vừa nghe tiếng liền chuyển tầm mắt nhìn về phía hắn, thân hình đột nhiên tiến lên.
Hắn thả chậm bước chân rời đi, chờ đến thời điểm Dạ Nguyệt không chú ý đến, mới chạy nhanh về chỗ Tiết Tẫn đang ở. Một bên chạy một bên đổ mồ hôi lạnh,sao hắn lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Giang Sương Hàn còn đáng sợ hơn Dạ Nguyệt.
So sánh với ánh mắt ngày thường Giang Sương Hàn nhìn mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy được, ngoại trừ Tiết Tẫn thì thái độ của Giang Sương Hàn đối với hắn vẫn tính là thân thiện.
Giang Sương Hàn quả thực đứng yên tại chỗ, không lui về sau, nàng còn nhìn Dạ Nguyệt một lúc, sau đó lớn mật mà tiến về phía trước hai bước.
Dạ Nguyệt rõ ràng là bị động tác của nàng chọc giận, bộ lông tuyết trắng run rẩy đứng lên, phát ra âm thanh gầm rú nghiến răng, đúng lúc này Giang Sương Hàn nhìn thấy hàm răng sắc bén cũng như nửa thân hình của nó đang hạ thấp xuống.
Giang Sương Hàn tiến lên phía trước hai bước, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.
Dạ Nguyệt vừa nãy tức giận đến mức hận không thể cắn chết Giang Sương Hàn, đột nhiên toàn bộ thân hình đều hạ xuống, thu lại hàm răng sắc nhọn, cái đuôi không nhúc nhích, từ bên ngoài nhìn vào là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nó.
Giang Sương Hàn đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn nó.
Trì Sơn lo lắng vội vàng gọi Tiết Tẫn lại đây, hai người đúng lúc nhìn thấy một màn này.